Chương 10: (Vô Đề)

Trên đường trở về, Thẩm Mạn ngồi ở hàng ghế cuối sắc mặt uể oải.

Thuốc ho bác sĩ kê có phần hại dạ dày, cộng thêm cơn ho càng khiến khẩu vị anh kém đi. Hôm nay bận rộn cả ngày, bữa trưa anh chỉ ăn được mấy miếng, buổi chiều uống một cốc Americano gần như cả ngày chỉ nạp vào ngần ấy năng lượng.

Việc chụp hình tiêu hao rất nhiều, nào là đứng, ngồi, rồi đi lại đủ loại tư thế đến cuối buổi anh hầu như không còn chút sức lực nào. Nếu không nhờ lớp phấn nền và má hồng che đi e là sắc mặt nhợt nhạt của anh đã dọa nhân viên chụp ảnh sợ chết khiếp.

May mà buổi chụp kết thúc trọn vẹn không xảy ra sự cố gì, Thẩm Mạn nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể thỉnh thoảng khẽ run lên vì những cơn ho.

Mọi người đều mệt nên trong xe yên ắng lạ thường.

Thẩm Mạn tựa đầu vào cửa kính, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, trên người đã được phủ thêm một chiếc áo khoác rộng, ngồi bên cạnh anh là Từ Chu Dã cúi đầu nghịch điện thoại, dựa vào ánh sáng mờ mờ từ màn hình, Thẩm Mạn thấy gương mặt cậu không có biểu cảm gì, ánh mắt xa cách, lạnh nhạt—— Nhưng ngay khi cậu phát hiện anh đã tỉnh, ánh nhìn kia liền thay đổi.

Như một bức tranh phác thảo trắng đen bỗng được tô màu, khóe môi khẽ cong, ánh mắt ngập tràn nụ cười dịu dàng, cậu gọi anh hệt chú cún nhỏ chờ đợi chủ nhân tỉnh giấc: "Đội trưởng, anh dậy rồi à, anh ngủ lâu lắm đó."

Thẩm Mạn nhẹ nhàng đáp: "Mấy giờ rồi?"

"11 giờ." Từ Chu Dã nói.

Không ngờ mình đã ngủ lâu đến vậy, Thẩm Mạn hơi sững sờ. Anh ngồi dậy, kéo lấy chiếc áo đang đắp trên người: "Áo của cậu à?"

"Ừm." Từ Chu Dã cười tít mắt: "Ấm không?"

Ấm thật, Thẩm Mạn nghĩ thầm, cảm ơn cậu.

Chiếc áo rộng sạch sẽ, mang theo một chút hương cam nhàn nhạt, có lẽ là mùi nước giặt. Khi Từ Chu Dã lấy áo về, trên đó còn lưu lại hơi ấm, chính là nhiệt độ từ cơ thể Thẩm Mạn.

Khoác áo lại lên người mình, nụ cười trên gương mặt Từ Chu Dã càng rạng rỡ hơn: "Đội trưởng, xuống xe thôi, ban đêm trời trở lạnh cảm cúm sẽ nặng hơn đấy."

Thẩm Mạn khẽ ừ một tiếng.

Thời tiết ngày càng oi bức, mọi người gần như chỉ có thể ru rú trong phòng điều hòa. May mắn trời đổ một trận mưa, không khí mát mẻ hơn đôi chút, ai nấy đều muốn ra ngoài dạo chơi.

Từ Chu Dã đứng ngoài hành lang nghe điện thoại, giọng điệu đầy thành khẩn vâng vâng vâng, là lỗi của con, lần sau nhất định con không dám nữa.

Triệu Nhuy đi ngang qua, nghe vậy liền trêu: "Ôi chao, gọi điện cho bạn gái à?"

"Là mẹ em." Từ Chu Dã đáp.

Triệu Nhuy: "Ổ."

Từ Chu Dã nói tiếp: "Ở trong căn cứ gần nửa tháng rồi, quên mất gọi điện về nhà."

Triệu Nhuy cười: "Điện thoại vẫn nên gọi, kẻo cậu bặt vô âm tín mẹ cậu lại tưởng cậu bị dụ đi đa cấp mất."

"Cũng không hẳn vậy." Từ Chu Dã cười nói: "Chỉ là bị mẹ mắng, bảo có vợ rồi thì quên mẹ."

Triệu Nhuy gật gù: "Ờ, cũng đúng..."

Nhưng vừa dứt lời, cậu ta bỗng thấy không ổn. Trong cái căn cứ này, nữ thì chỉ có mỗi dì nấu ăn, cậu lấy đâu ra vợ chứ?

Chợt nhớ ra điều gì, Triệu Nhuy ngập ngừng một lát rồi nhắc: "À đúng rồi, cậu đừng nhắc chuyện gia đình trước mặt đội trưởng... Hoàn cảnh nhà anh ấy hơi đặc biệt."

Cậu ta đã ở ACE hai năm, chưa từng nghe Thẩm Mạn nhắc đến chuyện gia đình. Ngay cả dịp Tết hay ngày lễ dường như anh cũng không về nhà nhưng mỗi nhà đều có hoàn cảnh riêng, Thẩm Mạn không nói thì mọi người cũng chẳng tiện hỏi. Sau này, Triệu Nhuy lén hỏi quản lý rất thân với Thẩm Mạn mới được biết tình hình gia đình anh, quản lý nói rất mơ hồ nhưng ý chung là tình huống phức tạp, tốt nhất đừng nhắc đến.

Từ Chu Dã chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng.

"Nhớ kỹ đấy." Triệu Nhuy dặn.

"Biết rồi." Nếu Thẩm Mạn không nói, chắc chắn cậu không đề cập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!