Chương 10: (Vô Đề)

Dung Tiếu cảm nhận được ánh mắt của hắn, khóc lóc lùi về sau, dù có ngu ngốc đến mấy anh cũng có thể hiểu được, bây giờ dù có cầu xin tha thứ như nào đi chăng nữa, cũng không thể kéo lí trí của Dung Tễ quay về.

Bởi vì vừa mới bắt đầu, Dung Tễ căn bản đã không có ý định buông tha cho anh.

Anh cắn môi mềm mại như cánh hoa của mình, khóc nấc lên, lúc này Dung Tễ tách hai chân anh ra, vùi đầu l! ếm láp dương v*t anh, làm cho cây gậy đáng yêu của anh cứng lên ướt át, tiếp theo bờ môi hướng xuống dưới, dán lên khoang sinh sản ấm nóng. (Táct giảt thayt *sst bằngt khoangt sinht sản,t nênt mọit ngườit đừngt nhầmt vớit khoangt sinht sảnt ởt sâut bênt trongt nha)t

Khoang sinh sản của anh rất đẹp mắt, hai bên mép hồng hồng, như đói khát mà hé mở ra, lại rất nhanh co vào, lối nhỏ khoang sinh sản tạo ra một khe hở.

Dung Tễ vội vàng tách ra, nhìn vách tường đỏ hồng bên trong, âm thanh gầm nhẹ phát ra từ trong cổ, giống như tiếng r3n rỉ của dã thú. Hắn không chút do dự, trực tiếp lè lưỡi l! ếm xuống, hút lấy m@t dịch chảy ra từ khoang sinh sản.

Dung Tiếu luôn cảm thấy cái này không nên ăn chút nào, thế nhưng hắn lại cứ say sưa l! ếm mu"t ngon lành, bàn tay dán lên mông anh, lúc lại x0a nắn, giống như muốn cắn nát bên trong anh.

L! ếm xong Dung Tễ ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng ít cười đã thay bằng bộ dáng khác, hắn hoàn toàn đắm chìm trong trong d*c vọng, con mắt toàn màu đỏ, hiện đầy tia máu, khóe miệng mang theo ý cười khó xóa được.

Hiện tại Dung Tiếu toàn thân trên dưới đều là mùi của hắn.

Dù anh có giãy dụa, phản kháng, hay khóc lên, thì hôm nay anh vẫn sẽ là Omega của hắn.

Dung Tiếu tuyệt vọng phát hiện, nửa người dưới của anh đang trong trạng thái run rẩy sắp đạt đến cao trào, kh0ái cảm bên trong khoang sinh sản khi đầu lưỡi ra vào vẫn tồn tại, anh vừa khóc vừa r3n rỉ, tay che kín mắt, nhưng không có can đảm để phản kháng.

Nếu như bây giờ anh chạy ra ngoài, không có Alpha an ủi, anh sẽ chết.

Tay của anh bị Dung Tễ kéo lên, mười ngón tay đan xen, mắt long lanh như nước bị ép nhìn về phía hắn, chóp mũi khóc đến đỏ lên.

Dung Tễ chạm chóp mũi lên chóp mũi anh, không chút do dự hôn lên cánh môi anh, một tay khác vươn ra nắm cái cằm của anh, để anh hé miệng, hắn thuận tiện luồn đầu lưỡi vào.

Trao đổi một cái hôn ướt át, lúc tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc,  Dung Tiếu khóc thút thít, ngón tay mềm mại nắm lấy cổ áo Dung Tễ. Giống như gốc cây tầm gửi bám vào một gốc đại thụ để nở hoa, triệt để từ bỏ liêm sỉ.

Dung Tễ đột nhiên cười, hôn hôn chóp mũi của anh, nói lời mềm mại từ đáy lòng: "Ngoan, đừng nóng vội, lập tức cho anh ăn no."

Dung Tiếu không biết hắn đang nói gì.

Trong không khí nồng đậm tin tức tố trước nay chưa từng có, không biết từ khi nào, Dung Tễ cũng cởi bỏ quần của mình, dương v*t thô to đứng thẳng giữa không trung, tương phản với ngũ quan anh tuấn của hắn, không giống như đồ sẽ mọc trên người hắn.

Dung Tiếu lo sợ nhìn dương v*t thô to của hắn, xoay người muốn trốn đi.

Dung Tễ kéo anh lại, hôn lên gáy anh trấn an, hết sức nhẹ nhàng nói, "Đừng sợ, không sao mà, của Alpha đều như vậy, ca ca ngoan nào."

Đây là lần đầu tiên, hắn gọi Dung Tiếu là ca ca.

Dung Tiếu nín khóc, ngã lên thảm len bên dưới, nằm sấp yên lặng khóc, Dung Tễ một tay kéo anh, dương v*t nóng bỏng dán lên mông anh, quy đầu cũng tiết ra chất lỏng dính dính.

H@m muốn tình d*c có lẽ là bản năng của con người, dương v*t Dung Tễ chỉ đặt trên mông Dung Tiếu mà anh đã cảm thấy thoải mái, gân cốt giãn ra, hắn hít một hơi dài, dán bên tai Dung Tiếu khẽ hỏi: "Ca ca muốn em trực tiếp đi vào không?"

"Không muốn...... Không muốn!" Dung Tiếu nghẹn ngào, "Dung Tễ, đừng đi vào có được hay không? Anh xin em .... anh là anh trai em..... Là ca ca của em......"

Dung Tễ thấp giọng nói: "Cũng đã như vậy rồi, sao anh không cầu xin em cho anh thoải mái, hửm?"

"Không......" Dung Tiếu đáng thương khóc, thanh âm nghẹn ngào, lời nói ra đứt quãng, "nếu như anh mang thai, con sinh ra sẽ bị dị tật ..... mẹ em ... anh.."

"Vậy phải làm sao đây?" Dung Tễ nghiêng đầu hôn khóe môi anh, động tác nhẹ nhàng, tay đang nắm eo anh dời lên trên ngực x0a nắn, "Em không quan tâm, anh cũng không cần quan tâm có được không?"

Dung Tiếu lắc đầu, nước mắt lại rơi, rơi xuống cánh tay Dung Tễ, "Em điên rồi, em điên rồi!"

Đột nhiên, anh dừng lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cánh môi đỏ mọng cũng mất đi huyết sắc, khóc cũng không khóc nữa, hơi thở như ngừng lại.

- - Dung Tễ tách ra chân của anh, dùng tư thế tiến vào từ phía sau, đem dương v*t cư*ng cứng tiến sâu vào trong khoang sinh sản!

Dung Tễ ngậm lấy tuyến thể mềm mại sau gáy Dung Tiếu, hạ th@n không ngừng nghỉ tiến về phía trước, Dung Tiếu nắm chặt thảm len, cánh tay tinh tế nổi lên gân xanh, nhỏ giọng khóc: "Đau... đau quá..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!