Chương 16: Lời Ngọt Ngào Thì Chỉ Cho Anh Thôi Nhé

Sau khi chụp ảnh xong, Giang Miên cùng Tần Phong lên chiếc Rolls

-Royce Ghost. Cô ngồi im lặng ở ghế phụ, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe với vẻ trầm tư. Má cô vẫn đỏ bừng và cảm giác nóng hổi ấy vẫn chưa tan đi, thậm chí còn lan rộng.

Giang Miên vô thức xoay nhẹ các ngón tay, dường như để cảm thấy thoải mái hơn.

Khi chờ đèn đỏ, Tần Phong dừng xe, quay sang nhìn cô. Gương mặt cô đỏ hồng như một quả táo, ngay cả vành tai cũng đỏ rực, cổ thiên nga trắng ngần cũng nhuộm một màu hồng nhạt. Cô vẫn quay mặt đi, dường như đang chăm chú ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ xe.

Tần Phong không ngờ Giang Miên lại có thể ngượng ngùng đến mức này. Anh không kìm được nụ cười, im lặng cười khẽ.

Khi đèn xanh bật lên, Tần Phong tiếp tục lái xe.

Đi qua ngã tư, anh bất ngờ lên tiếng, giọng nói dịu dàng pha chút vui vẻ gọi Giang Miên: Vợ ơi.

Giang Miên vội vàng quay đầu nhìn anh, ánh mắt lộ rõ sự bối rối khi đáp lại: Dạ?

Tần Phong nói: Mở một bài hát đi.

Giang Miên nhẹ giọng hỏi:

"Anh muốn nghe bài gì?"

Tần Phong mỉm cười:

"Em cứ mở bài mà em hay nghe là được."

Giang Miên ngập ngừng gật đầu: Vâng.

Sau đó, cô dùng điện thoại kết nối với hệ thống âm thanh trên xe, chọn bài hát yêu thích nhất của mình,

"Lời Cầu Nguyện Của Cô Gái", và nhấn nút phát.

Vì là tiếng Quảng Đông nên Tần Phong không thể nghe rõ từng từ, nhưng cơ bản anh vẫn hiểu được nội dung. Khi bài hát đến đoạn , (Cầu xin Chúa làm người tốt trong mười phút, ban cho tôi nụ hôn của anh ấy), anh bất giác nhớ đến nụ hôn nhẹ nhàng lúc hoàng hôn mà họ đã chia sẻ trên sân thượng.

Cô gái ngoan ngoãn để anh hôn, dịu dàng mà không hề chống cự. Điều đó có nghĩa là, có lẽ cô không ghét những tiếp xúc thân mật với anh?

Tần Phong liếc nhìn Giang Miên một cái, thấy cô đang tập trung nghe nhạc, nét ngượng ngùng lúc trước đã dần biến mất, thậm chí còn khe khẽ hát theo giai điệu.

Giọng hát nhẹ nhàng của cô hòa vào giai điệu bài hát, nhưng anh vẫn nghe rõ từng lời.

Sau đó, Tần Phong dừng xe trước một cửa hàng hoa. Trong ánh mắt mơ hồ không hiểu của Giang Miên, anh vòng qua xe, mở cửa ghế phụ cho cô, đưa tay ra mời.

Giống như cách anh đã làm trong buổi chụp ảnh cưới hôm nay.

Dù vẫn thắc mắc, Giang Miên vẫn đặt tay mình vào tay anh.

Vừa bước xuống xe, cô vừa hỏi:

"Sao lại dừng ở đây? Mình không về nhà sao?"

Tần Phong nắm tay cô dẫn vào cửa hàng hoa, giọng nói vẫn mang chút lười biếng thường ngày:

"Bó hoa hoàng hôn ở nhà đã héo, anh mua cho em bó hoa khác để thay vào bình."

"Lần này em muốn mua hoa gì?"

Anh cười hỏi cô.

Giang Miên chậm rãi bước vài bước, cuối cùng dừng lại trước những bông cát tường trắng, Hoa này thì sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!