Chương 6: (Vô Đề)

Vì tin đồn giữa ta và hắn lan truyền rầm rộ khắp nơi, thừa tướng không nhịn được mà tìm đến Triệu Túc:

"Hoàng thượng thân chính nhiều năm, vì sao vẫn chưa lập hoàng hậu?"

Triệu Túc nhấp rượu: "Trẫm có người mình thích."

"Vậy lập nàng ấy đi!"

"Định hướng nghề nghiệp của chúng ta hơi xung đột. Nàng ấy không chịu vì trẫm mà từ bỏ công việc của mình — trẫm có thể thoái vị cùng nàng bỏ trốn không?"

Thừa tướng lặng lẽ rút ra một tờ giấy, đặt trước mặt hắn: "Một bản tội kỷ chiếu."

Triệu Túc ngoan ngoãn nhận lấy.

"Hoàng thượng có từng nghĩ rằng, ngài là thiên tử, có những việc không chỉ vì tình yêu, mà còn là trách nhiệm không?"

"Trẫm luôn gánh vác trách nhiệm, nhưng chuyện đại sự hôn nhân, trẫm không muốn lừa dối bản thân."

"Vậy chẳng lẽ hoàng thượng cứ mãi không lập hoàng hậu, cũng không có thái tử sao?"

"Nhận nuôi một đứa đi." Triệu Túc nghiêng người trên long ỷ, giọng chán chường, "Trẫm tự lập tự cường, không có vợ, trẫm…"

"Trẫm tự làm nam mẫu thân (bố kiêm mẹ) cũng được."

Thừa tướng thở dài, phạt hắn viết mười bản tội kỷ chiếu.

Triệu Túc nhận lỗi rất tích cực.

Hoàng hậu thì chết cũng không lập.

Thừa tướng tức đến đổ bệnh.

Lâu dần, dân chúng khắp kinh thành đều xì xào chỉ trỏ, ai ai cũng bảo "Thiên tử đoạn tụ, đức không xứng vị."

Ta nhịn không nổi nữa, đến tìm hắn: "Hôm đó tại sao chàng lại che chở cho ta?"

Nếu không phải vì bảo vệ thân phận của ta…

Hắn chẳng những không mang tiếng xấu, mà giờ này có lẽ đã đạt được mộng đẹp rồi.

"Ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta, giữa huynh đệ chẳng phải nên đâm hai sườn tương trợ sao." Hắn cười cười, xoa đầu tôi, "Không sao. Thích ngươi là chuyện của ta, ngươi đừng bận tâm."

Ta vốn cũng không định bận tâm thật.

Nhưng chưa qua ba tháng, đệ đệ của hắn tạo phản rồi.

Hoàng thất có ba huynh muội, trong đó vị vương gia này có độ tồn tại thấp nhất.

Thấp đến mức trước đó hắn chưa từng được nhắc đến.

Nên chẳng ai ngờ, có một đêm nọ, hắn dám đóng kín cung môn, dẫn người đến muốn giết Triệu Túc.

Khi ấy ta đang xử lý chính, vừa thấy họ kéo đến bắt mình, ta liền chui tọt qua cái lỗ chó, chạy thẳng tới phủ thừa tướng báo tin:

"Thừa tướng! Vương gia tạo phản rồi, mau cứu hoàng thượng đi ạ!"

Thừa tướng nằm quay mông về phía tôi, kêu rên nhức đầu: "Đi tìm người khác đi, lão già tám mươi tuổi này…"

Ta lập tức lật tung chăn của ông ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!