Sau khi chuông tan học vang lên, Lục Hi bị một đám sinh viên vây quanh ở chỗ bục giảng. Tô Cẩm nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ hừ nhẹ một tiếng, kéo Vương Hi vốn cũng muốn đi lên ra khỏi phòng học.
Trên đường về ký túc, Vương Hi năn nỉ Tô Cẩm bằng mọi cách cũng không thể dụ dỗ cô đăng ký khóa học của giáo sư Lục nên đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
Đèn trong phòng ký túc sáng trưng.
Dưới lầu, Tô Cẩm và Vương Hi nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái, đi lên lầu mở cửa.
Chu Thiến đang buồn rầu ngồi trên ghế vò mái tóc dài.
"Thiến Thiến?" Vương Hi hơi ngạc nhiên, "Cậu ra khỏi thư viện sớm như vậy à?"
Các lớp học buổi tối ở Đại học Thâm Hải kéo dài từ 6 giờ đến 8h30, bình thường Chu Thiến phải 9h30 thư viện đóng cửa mới về.
"Ừ." Chu Thiến gật đầu, "Có chút chuyện……" Nói rồi cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Cẩm đứng cạnh Vương Hi.
"Tiểu Cẩm!"
Chu Thiến đứng dậy, vẻ mặt vốn có chút buồn rầu lập tức trở nên hưng phấn, đi vài bước tới bên cạnh Tô Cẩm, "Cậu giúp tớ một việc được không?"
Tô Cẩm bị cô làm cho giật mình, vỗ vỗ ngực rồi mới trả lời: "Sao vậy?"
Vương Hi cũng khó hiểu nhìn Chu Thiến.
"Còn không phải là do đám người bên hội sinh viên à." Chu Thiến cũng nhận ra sự hấp tấp của mình, thè lưỡi, kéo hai người ngồi xuống nói: "Thứ năm tuần sau sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp, hội sinh viên yêu cầu mỗi ban phải có một tiết mục tham gia tuyển chọn, sau đó sẽ chọn ra tiết mục biểu diễn ở đêm tốt nghiệp."
"Biểu diễn?"
Tô Cẩm sửng sốt, "Cậu muốn tớ lên sân khấu?"
"Ừ." Chu Thiến gật đầu, "Không phải cậu đã chơi piano trong lễ khai giảng của chúng ta sao?"
"Tớ cũng nhớ thế." Vương Hi uống một ngụm nước rồi nói xen vào: "Tiểu Cẩm chơi đàn rất hay mà.
"Đàn piano…… Tô Cẩm có chút bất đắc dĩ, Tô Cẩm ban đầu đúng là đàn piano rất hay, dù sao cũng được nhận sự giáo dục tinh anh từ khi còn nhỏ, nhưng vấn đề là Tô Cẩm bây giờ đã thay đổi rồi nha, tuy là ký ức và kinh nghiệm đều còn đây, nhưng dù sao cô cũng chưa từng đụng qua."Tiểu Cẩm?
"Thấy Tô Cẩm trầm tư, Chu Thiến lên tiếng gọi. Tô Cẩm định thần lại, nhìn ánh mắt chờ mong của Chu Thiến, cô khẽ cười. Cô không biết chơi piano, nhưng không có nghĩa là cô không thể chơi những thứ thứ khác."Được, tớ đi." Tô Cẩm gật đầu dưới ánh mắt của hai người, "Nhưng mà tớ không chơi đàn piano, tớ chơi đàn cổ."
"Đàn tranh?
"Vương Hi mở to mắt, ngơ ngác lặp lại nói. (Vương Hi nghe nhầm vì đàn cổ ( -Gǔqín) nghe giống đàn tranh ( - gǔzhēng))"Không phải, là đàn cổ." Tô Cẩm sửa lại, "Thất huyền cổ cầm."
(Thất huyền cổ cầm hay còn gọi là Thất huyền cầm hay, là một loại nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảy gồm có 7 dây.
Đàn này được chơi từ thời cổ đại, theo truyền thống được các học giả và các sĩ phu yêu thích và xem là loại nhạc cụ thanh nhã, tinh tế,…
-wikipedia)
Chu Thiến và Vương Hi sững sờ một lúc, sau đó ánh mắt không thể tin nổi biến thành ánh mắt đầy sùng bái.
OS nội tâm của hai người bạn cùng phòng:
Quả nhiên nữ thần đúng là nữ thần! Ngoài đàn piano ra còn biết chơi đàn cổ! Hơn nữa còn là thất huyền cổ cầm nghe rất có vẻ rất cao sang nữa……
Tô Cẩm cạn lời nhìn hai cô gái đang ngẩn người một cái rồi xoay người lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Là một nhà văn trẻ thâm niên, sao có thể không đi học một loại nhạc cụ tràn ngập khí chất văn nghệ chứ? Sau khi tốt nghiệp đại học và kiếm được tiền, cô đã đi học đàn cổ.
Tuy chỉ học được hai năm đã đến nơi này, nhưng may là cô có thiên phú không tồi, tuy không thể so được với chuyên gia, nhưng cũng đủ để biểu diễn trong buổi lễ tốt nghiệp của trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!