"Lục Hi!
"Tiếu Nhã đột nhiên xoay người, lớn tiếng gọi. Người trong phòng khách bị giọng nói này làm cho hoảng sợ, đồng loạt quay đầu nhìn qua."Sao vậy?
"Lục Hi nhíu mày thuận miệng trả lời, nhưng không có đứng dậy mà lại cầm điện thoại bấm nút quay số. Còn chưa nghe thấy Tiếu Nhã trả lời, điện thoại đã kết nối."Alo." Giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại, giọng nói mềm mại vang lên bên tai, tâm trạng vốn có chút buồn bực của Lục Hi lập tức dịu xuống, khóe môi không nhịn được cong lên, nhưng vẫn căng giọng hỏi: "Bé con, có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
"Hôm nay?"
Người bên kia dường như đang cong môi cười, thoải mái nói: "Em biết chứ, sinh nhật anh mà."
Còn biết? Lục Hi nhướng mày, nếu không phải quên, vậy là cố ý?
"Không sai, em cố ý đó.
"Dường như Tô Cẩm biết hắn đang nghĩ gì, cười nói. Cô nhóc này —— Lục Hi khẽ cười, cô không quên là hắn đã thỏa mãn lắm rồi. Đang định nói gì đó thì giọng cô lại vang lên trong điện thoại."Anh ra đây đi."
Ra đây?
Lục Hi ngẩn người.
Không phải đi ra ngoài, mà là ra đây……
Vừa rồi Tiếu Nhã gọi hắn, chẳng lẽ……
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt mọi người về phía cửa, những vì đám người trong đại sảnh che khuất tầm mắt nên chỉ nhìn thấy Lục Cảnh đang đứng trước mặt Tiếu Nhã.
Khuôn mặt thanh tuấn hơi cứng lại, một góc vạt áo màu đỏ sẫm xuyên qua khe hở lọt vào mi mắt, nghĩ đến một khả năng nào đó, nhịp tim của Lục Hi nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Thân hình cao lớn đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Giây phút cô gái mặc áo khoác dài màu đỏ sẫm xuất hiện rõ ràng trong mắt hắn, bước chân của Lục Hi bỗng chốc ngừng lại.
Suy đoán gần như là hy vọng xa vời trong lòng được chứng thực, vô số cảm xúc phức tạp trào dâng từ đáy lòng, lan tỏa khắp người.
Không thể nói rõ, không thể hiểu rõ.
Hắn chỉ đứng cách cô vài bước chân, gần như ngơ ngẩn nhìn cô, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng, thậm chí còn không buồn chớp mắt.
Thời gian đột nhiên như chậm lại, những âm thanh xung quanh đều biến mất trong khoảnh khắc đó, chỉ có cô gái áo đỏ kia, đón ánh mặt trời yếu ớt của mùa đông, mang đầy người gió tuyết đi đến trước mặt hắn.
Yên lặng nhìn hắn một lúc rồi bỗng nhiên cong môi cười, nháy mắt đó, hắn thậm chí nghe được tiếng hoa nở.
"Vẻ mặt này……" Tô Cẩm nghiêng đầu, nhìn người đàn ông rõ ràng đang vô cùng kinh ngạc trước mặt, "Không chào đón em à?"
Lông mi của cô rất dài, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ vì lạnh, lúc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt phượng xinh đẹp phản chiếu rõ nét bóng dáng của hắn, hơi rung động theo động tác chớp mắt của cô.
"—— Cẩm Nhi?"
Hắn khẽ gọi, giọng nói hơi khàn.
"Ừ." Khóe môi Tô Cẩm nhẹ nhàng cong lên, "Bất ngờ không?
"Lục Hi nhấp môi không nói, chỉ vươn tay chạm nhẹ vào má cô. Sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay khiến hắt lập tức tỉnh táo lại từ nỗi kinh ngạc, nhíu mày nói:"Sao lại lạnh thế này?"
"Hả?
"Tô Cẩm sửng sốt. Không đợi cô phản ứng đã thấy người đàn ông trước mắt quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh – người vừa được Tiếu Nhã đón vào, trầm giọng nói:"Thời tiết ở Kinh Châu lạnh đến mức nào, cô ấy không biết chứ đâu phải anh không biết, sao anh đi đón mà lại không bảo cô ấy mặc dày một chút."
Cũng là nhíu mày, nhưng ngữ khí nhiều thêm vài phần oán trách so với sự lo lắng vừa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!