Người đàn ông cách mặt cô chỉ mấy centimet cau mày, dáng vẻ bất mãn, Tô Cẩm hơi ngửa ra sau, dịch cả ghế ra sau cách xa hắn một chút, lập tức đứng dậy.
Chiếc ghế trước mặt trống không, Lục Hi khẽ nhướng mày, đứng dậy vươn tay về phía Tô Cẩm.
"Hửm?" Tô Cẩm nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
"Đi thôi." Lục Hi hơi cong môi mỏng, đôi mắt đào hoa lộ ra ý cười, "Còn như vậy anh sẽ thật sự không nhịn được.
"Không nhịn được cái gì? Tô Cẩm sửng sốt, nhưng chưa hỏi ra miệng đã dừng lại. Không nhịn được cái gì? Dưới khán đài ở tiệc tốt nghiệp, cô gái bị những lời này thu hút sự chú ý, bỏ qua tức giận tò mò mở miệng hỏi. Người đàn ông nghe vậy cười khẽ."Không nhịn được muốn ——" hắn hơi thay đổi sắc mặt, giọng nói trầm thấp nhã nhạn.
"—— hôn em.
"Đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt đầy ý cười. Quay lại hiện tại, mặt Tô Cẩm hơi đỏ lên, không nhịn được cái gì còn cần hỏi sao?"Sắc lang.
"Cô ngước mắt trừng hắn một cái rồi xoay người muốn đi ra ngoài. Sắc lang? Cô gái hai má đỏ ửng, đôi mắt phượng hơi nhướng lên tự nhiên, khi trừng hắn sóng mắt lấp lánh, giống như một đầm nước trong veo gợn sóng xanh biếc. Lục Hi nhướng mày, cánh tay còn đang vươn ra bắt lấy tay cô, hơi dùng sức một chút cô đã xoay người ngã vào lòng hắn. Bị đánh lén bất ngờ, Tô Cẩm vòng tay ôm lấy cổ hắn để giữ thăng bằng, lúc định thần lại thì một đôi tay đã ôm ngang eo cô."Này!" Cô khẽ trách một tiếng, hơi giãy dụa nhưng lại bị ôm chặt hơn, dứt khoát từ bỏ giãy dụa, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chớp đôi mắt phượng, "Sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên đi xuống thôi."
"Sắc lang?
"Lục Hi không để ý tới lời thúc giục của cô, chỉ hơi nhướng mày, hơi cúi người xuống. Vốn dĩ Tô Cẩm cũng không thấp, lúc này còn đi giày cao gót, lại bị Lục Hi ôm chặt trong lòng, hắn vừa cúi người, chóp mũi hai người gần như thân mật chạm vào nhau. Tô Cẩm hơi ngây người chớp chớp đôi mắt phượng, đôi mắt đào hoa quen thuộc trước mặt đột nhiên phóng đại, lông mi vừa dài vừa dày, sương mù nơi đáy mắt tan đi, ý cười tràn ra từng chút một."Phi lễ mới là sắc lang."
Chóp mũi của hắn nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi của cô, khóe môi cong lên, "Anh thế này gọi là ——"
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Tô Cẩm định thần lại, môi hắn đã ghé sát vào tai cô.
"—— cầm lòng không đậu."
Giọng nói ấm áp êm tai, giống như rượu ngon lâu năm, chỉ hương rượu thôi đã đủ khiến người ta say mê.
Mùi tóc quen thuộc của cô gái vương quanh mũi.
Lục Hi cúi người, hôn vành tai trắng như ngọc trước mặt rồi đứng thẳng dậy.
Khác với cảm giác nóng bỏng của hơi thở khiến Tô Cẩm giật mình, cô giơ tay nhéo vành tai, sắc mặt hơi ngơ ngác.
Dáng vẻ này của bé con vừa ngây thơ vừa đáng yêu, Lục Hi không khỏi mỉm cười, giơ tay định xoa đầu cô thì nhìn thấy kiểu tóc phức tạp, chỉ có thể từ bỏ tâm tư này.
Cánh tay nâng lên kéo bàn tay mềm mại đang nhéo vành tai của cô xuống, nắm trong tay, mười ngón tay đan vào nhau, lúc này mới hài lòng nói.
"Đây là lợi tức.
"Lợi tức? Chẳng lẽ còn có tiền vốn? Tô Cẩm cạn lời, giơ tay ấn ấn thái dương đang nhảy lên. Người này, liêm sỉ đâu?"Đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi.
"Lục Hi mặt đầy ý cười, kéo tay Tô Cẩm đi ra ngoài. Hai người nắm tay nhau đi xuống cầu thang, phòng tiệc vốn có chút ồn ào đột nhiên an tĩnh một cách quỷ dị trong nháy mắt. Châu liên bích hợp. (Châu liên bích hợp - xứng đôi vừa lứa) Minh châu và mỹ ngọc. Lúc này, mọi người không thể nghĩ được từ ngữ nào khác. Thấy hai người xuống dưới, Tô Trình Hải vẫy vẫy tay với bọn họ, đi lên sân khấu nhỏ tạm dựng. Vì ở sân nhà Thâm Hải nên tiệc đính hôn lần này do Tô Trình Hải chủ trì."Đầu tiên, xin cảm ơn sự hiện diện của mọi người," Tô Trình Hải đứng trước microphone nói: "Hôm nay ở đây đều là bạn bè thân thích của Tô gia chúng tôi, đều là người một nhà nên tôi cũng không nhiều lời nữa."
"Lục Hi, Tiểu Cẩm," ông vẫy tay với hai người dưới sân khấu, "Hai con lên đây."
Tô Cẩm khoác tay Lục Hi đi lên sân khấu, đứng phía sau Tô Trình Hải.
"Hai người bên cạnh tôi đây, một người là con gái lớn của tôi Tô Cẩm, một người là Lục Hi nhà họ Lục ở Kinh Châu."
Ông chỉ hai người phía sau, vẻ mặt có chút cảm khái, "Trước đây ba tôi và ông cụ Lục từng có giao hảo, định ra hôn ước cho hậu bối hai nhà, trước khi qua đời ba đã nói chuyện này với chúng tôi, tôi và ông bạn Lục thương lượng một chút, dự định để hai đứa nhỏ tiếp xúc tìm hiểu, nếu có duyên thì cũng thuận theo tâm nguyện của hai ông cụ."
"Bây giờ đã hơn nửa năm trôi qua, hai đứa nhỏ tâm đầu ý hợp, mặc dù đã có hôn ước, nhưng dù sao cũng danh không chính ngôn không thuận, cho nên ông bạn Lục đã đưa người nhà đến thương lượng với tôi, quyết định tổ chức lễ đính hôn này cho hai đứa nhỏ."
Vì thân phận của Lục Hi nên trước đỏ chỉ có hai gia đình biết chuyện tai nạn xe và nhập viện, cũng không có tin đồn gì, hôm nay tiện thể lấy danh nghĩa lễ đính hôn này cho Lục gia một lý do xuất hiện ở Thâm Hải.
"Lục Hi.
"Tô Trình Hải xoay người lại nhìn. Lục Hi vẻ mặt nghiêm túc, đi về phía trước một bước, hơi cúi người nói:"Chú Tô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!