Chương 48: (Vô Đề)

Nháy mắt đã nửa tháng trôi qua.

《 Hoa hướng dương 》 cuối cùng cũng quay đến cảnh cuối.

Bạch Hạo Tề đóng vai Trình Viễn cầu hôn Mộ Thanh đóng vai Đồng Dao.

"Xin lỗi.

"Đồng Dao hơi cụp mắt, khẽ nói. Nghe vậy, ý cười trên môi Trình Viễn cứng lại, sững sờ bất động một lúc, đôi mắt vốn sáng ngời dần ảm đạm đi, cuối cùng vụn vỡ thành những mảnh nhỏ."Đừng nói xin lỗi."

Hắn đứng dậy, nở nụ cười chua xót.

"Trình Viễn." Đồng Dao trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng xinh đẹp đầy trịnh trọng, "Hãy quên em đi."

"Được." Trình Viễn khẽ cong môi, đưa chiếc nhẫn trong tay qua.

"Hả?" Đồng Dao ngẩn người.

"Không phải em muốn anh quên em sao? Nếu em không cần, anh chỉ có thể vứt nó đi, hơn nữa ——" Trình Viễn cười cười, "Nó đắt lắm đó.

"Đồng Dao nghe vậy không khỏi mỉm cười, đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn, cầm chiếc nhẫn xinh đẹp trong tay, đáy lòng dâng lên cảm giác chua xót. Cô đột nhiên nắm chặt tay, góc cạnh viên kim cương cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhẹ lan ra."Tạm biệt.

"Cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi. Bóng dáng mảnh khảnh biến mất ở chỗ ngoặt, Trình Viễn hơi ngẩng đầu lên, bông tuyết đầu đông rơi xuống mặt hắn, mang đến cảm giác lạnh thấu xương."Tạm biệt.

"Hắn khẽ nói, giọng hơi khàn, mắt đen đã ngấn lệ. Ống kính kéo ra xa, bầu trời và mặt đất phủ tuyết trắng xóa, chỉ có người đàn ông mặc áo khoác đen đứng một mình lẻ loi."Cắt." Lục Hi mở miệng. Giọng nói không lớn nhưng rất rõ ràng giữa phim trường đang yên tĩnh.

"Đóng máy rồi!" Không biết là ai dẫn đầu hô một câu, lập tức cả đoàn phim cũng trở nên sôi nổi. Ngay cả các diễn viên chính cũng nở nụ cười như trút được gánh nặng.

Mặc dù chỉ là một bộ phim truyền hình, nhưng đạo diễn Lục Hi lại yêu cầu rất nghiêm khắc, cho nên tất cả các diễn viên, đặc biệt là những diễn viên chính đều vô cùng vất vả.

Nhưng tuy là vất vả, diễn xuất của mọi người dưới sự khắt khe của đạo diễn Lục Hi đều tiến bộ rất nhiều, huống chi còn làm việc cùng nhau lâu như vậy, cho nên khi nhìn nhau khó tránh khỏi cảm giác không nỡ khi chia tay.

Tô Cẩm đứng bên cạnh Lục Hi, nhìn mọi người vui mừng, sắc mặt hơi trầm tư.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Lục Hi quơ quơ tay trước mặt cô.

"Đang nghĩ……" Tô Cẩm định thần lại, đáp: "Lúc bị từ chối, liệu Trình Viễn có cảm thấy lòng người khó đoán không?

"Lòng người khó đoán…… Ý cười trên môi Lục Hi cứng lại. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn khẽ lắc đầu trả lời:"Nhân vật dưới ngòi bút của em, hắn nghĩ gì em không biết sao?"

"Sao có thể biết được chứ?"

Tô Cẩm quay đầu lại, đôi mắt phượng luôn trong veo có chút mờ mịt,

"Người ta nói văn chương bổn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi. Khi em đặt bút viết câu chuyện này, là đi theo mạch lạc của nó, nhưng đến cuối cùng, ngay cả em cũng không biết, đây rốt cuộc là ý nghĩ của em hay là hướng đi vốn có của câu chuyện."

(Văn chương bổn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi: Câu danh ngôn của Lục Du ý chỉ Văn chương vốn do trời sinh, có tài nghệ thì sẽ được)

"Có lẽ câu chuyện này đã xảy ra ở một thời không thật sự nào đó. Nhưng rốt cuộc là bọn họ vì em mà sinh, hay câu chuyện của em vốn dĩ đến từ bọn họ đây? Nếu là như vậy, thế giới của chúng ta thì sao?"

Thế giới này, rốt cuộc là vì cuốn sách kia mà xuất hiện, hay vốn dĩ đã tồn tại ngay từ đầu, chỉ là ngẫu nhiên bị lấy ra một góc trong đó?

Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu.

Rốt cuộc chân tướng là gì?

Có khi nào…… ngay cả thế giới ban đầu cô tồn tại cũng xuất phát từ ngòi bút của một người nào đó?

Thế giới rộng lớn, mà cô giống như một giọt nước trong đại dương, một con ếch ngồi đáy giếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!