Cuối cùng vẫn không hủy được môn học này, bước vào năm cuối, việc học càng thêm nặng nề, Tô Cẩm bận rộn liên miên, vì thường xuyên phải đi bệnh viện kiến tập nên cũng quen với bác sĩ Tôn hơn, nghe Tô Cẩm nói cô chỉ muốn hoàn thành việc học, sau này sẽ không theo nghề chữa bệnh, vị trưởng khoa nội này cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng cũng không cố ép, dù sao ai cũng có lý tưởng của riêng mình.
Đoàn phim đã thay đổi địa điểm quay, Lục Hi đi sớm về trễ, Tô Cẩm có khi ở lại trường học, trừ lớp 《 Giám định và thưởng thức điện ảnh 》mỗi tuần một lần thì hai người không có thời gian gặp nhau nào khác, mặc dù mỗi ngày đều liên hệ qua cuộc gọi tin nhắn, thỉnh thoảng Lục Hi rảnh rỗi còn có thể gọi video, nhưng dù gì cũng không nhìn thấy người thật, Tô Cẩm đúng là được trải nghiệm tư vị nhớ nhung một phen.
Không đến mức khoa trương như một ngày không thấy như cách ba thu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ đến người đàn ông này.
Lúc ăn cơm sẽ nhớ đến ngày hắn đi ăn món cay Tứ Xuyên cùng cô, đi qua bồn hoa sẽ nhớ đến bó hồng đỏ hắn tặng cô, lúc mặc quần áo sẽ chạm vào miếng ngọc ấm áp trên cổ, khi bóng đêm buông xuống trong đầu sẽ hiện ra dáng vẻ hắn đứng ngược sáng nói với cô "ôm một cái", lúc nghe nhạc sẽ nhớ đến vòng quay ngựa gỗ đầy màu sắc, và khúc 《sunshine》mà hắn chơi khi ngồi trước dương cầm……
Ký ức ùn ùn kéo đến, mỗi một cảnh đều thoáng qua, không nồng hậu, mà từ từ lên men theo thời gian giống như thứ rượu ngon nhất, gây thành hương thơm tinh khiết êm dịu.
Vì mỗi tuần gặp nhau một lần, nỗi nhớ không những không giày vò như lời đồn, ngược lại biến thành sự ngọt ngào giấu trong đáy lòng.
Không còn rầm rộ như sóng dậy, gông xiềng trong lòng đang bị bào mòn từng chút một trong những ngày tháng yên ả.
Hai tháng dần trôi qua, bệnh tình của Tiết Khải ngày càng ổn định, đã kết thúc giai đoạn điều trị tấn công đầu tiên, sau khi được bác sĩ cho phép, nhà họ Minh cuối cùng cũng không chờ đợi được nữa, chuẩn bị tổ chức một yến hội long trọng để giới thiệu người thừa kế tương lai của Minh thị với mọi người.
Ngày 31 tháng 10, Minh gia.
Màn đêm đen tối, biệt thự lại sáng trưng ánh đèn, đám đông nam nữ ăn mặc chỉnh tề chia thành tốp năm tốp ba rải rác trong phòng khách, khung cảnh không kém gì bữa tiệc sinh nhật mà Tô gia tổ chức trước đây, thậm chí còn náo nhiệt hơn vài phần, dù gì Tô Cẩm và Lâm Khê Duyệt cũng chỉ là con gái Tô gia, mà nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay lại là người thừa kế chính thức của Minh gia.
Dù được bác sĩ cho phép nhưng vì tình hình sức khỏe nên Minh Khải có xuất hiện nhưng lại ngồi xe lăn, cha Minh cực kỳ yêu thương đứa con trai đã mất mà tìm lại được này, đích thân đẩy xe lăn đưa hắn đi nói chuyện với những người ở đây.
Trong một góc phòng khách, Tô Cẩm ngồi trên một chiếc ghế cao, tay phải chống cái bàn bên cạnh, đôi chân thon dài đung đưa, tà váy lụa màu xám nhạt lay động theo động tác của cô, bỗng cô ngẩng đầu hỏi: "Lục Hi, anh nghĩ Kỷ Mẫn và anh ta," cô hất cằm về phía người đàn ông bị vây ở trung tâm, "Cuối cùng sẽ thế nào?"
Cô đã gặp Tiết Khải hôm phỏng vấn, vẻ ngoài…… là một người đàn ông phóng khoáng và hay nói. 26 tuổi, bằng tuổi Tô Việt và Lục Hi, nhưng lại hoàn toàn khác bọn họ. Không phải ngoại hình, mà là khí chất.
Tô Việt xuất thân phú quý, hiện tại còn nắm quyền kiểm soát cả Tô thị, Lục Hi cũng xuất thân quyền quý, lại có năng lực không tầm thường, cho nên hai người đều có khí chất thành thục lãnh đạm, hoặc…… có thể nói là ung dung không sợ hãi trước cuộc đời.
Còn Tiết Khải xuất thân cô nhi, từng bước một đi từ tầng chót đến tuyến hai ngày hôm nay, dù hiện tại thanh danh cũng không thấp, nhưng cô luôn cảm thấy hắn đang bất an.
Chỉ là không biết là do cuộc sống trước đây, hay là địa vị hiện tại.
Nếu là do trước đây, có lẽ hắn sẽ nắm chặt tay cô gái đã từng trải qua mọi thứ với mình, nếu là do hiện tại……
Lục Hi hơi dựa vào bàn, đôi chân trong chiếc quần âu vắt chéo lên nhau, rượu vang đỏ sẫm xuyên qua thành ly thủy tinh phản chiếu đầu ngón tay trắng nõn, đan ra một sự quyến rũ kỳ lạ.
Yêu nghiệt…… Tô Cẩm hơi cụp mắt, thầm nghĩ.
"Cẩm Nhi, trên đời này, thứ khó đoán nhất, là lòng người."
Lục Hi không biết những gì cô thầm nghĩ, hắn giơ tay vuốt mái tóc đen của cô rồi nói.
"Lòng người……" Tô Cẩm ngẩng đầu lên, "Vậy còn anh? Anh sẽ thay đổi sao?
"Cô gái trang điểm nhẹ, lông mày dài kéo đến bên mai, đuôi mắt hơi nhướng lên, hàng mi vừa dài vừa dày, đôi mắt trắng đen rõ ràng, miệng đặt câu hỏi nhưng con ngươi đen nhánh lại bình tĩnh lạnh nhạt. Dường như hoàn toàn không quan tâm đ ến câu trả lời của hắn, nếu hắn đưa ra một câu trả lời không chắc chắn, cô sẽ rời đi không chút do dự."Em chính là trái tim của anh."
Lục Hi cụp mắt khẽ cười, đôi mắt đào hoa dịu dàng bình tĩnh, "Em không thay đổi, anh cũng sẽ không thay đổi."
Cho đến khi thế giới này đi đến tận cùng không ai hay, em vẫn luôn là chấp niệm và ánh mặt trời khắc sâu trong cốt nhục anh.
Em không thay đổi, anh cũng sẽ không thay đổi sao?
Tô Cẩm hơi giương mắt, đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia, lại vội vàng cúi đầu xuống.
Bên kia, một đôi bích nhân cũng đang ẩn trong góc.
Tô Việt ngồi nghiêng trên sô pha, đôi mắt nhìn thẳng sườn mặt của người bên cạnh.
Đôi mắt hình hạnh nhân, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm, lông mày hơi nhướng lên, ngũ quan vốn cứng cỏi tăng thêm phần anh khí. Cô mặc một chiếc váy đuôi cá dài màu xanh biển, ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai chân song song hơi nghiêng về bên phải, đôi tay quy củ đặt lên đầu gối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!