Chương 39: (Vô Đề)

Lục Hi không biết có đi vào giấc mơ của Tô Cẩm như nguyện không, nhưng gần 9h tối, hắn nhận được điện thoại của Tần An.

Cúp điện thoại, hắn click mở Weibo – biểu tượng gần như là vật trang trí trên điện thoại, sau đó khẽ nhướng mày.

Chu Đồng…… Thật ra nếu cô ta không đăng bài Weibo dài này thì hắn gần như đã quên mất cô ta rồi. Dù sao thì hôm đó cũng có quá nhiều phóng viên, hắn cũng chỉ vừa vặn nghe được câu hỏi kia, cho nên cảnh cáo cô ta một chút thôi, không ngờ, đây là…… làm to chuyện thêm?

Thật ra kể cả chuyện Tô Cẩm chính là Tố Cẩm bị bại lộ cũng không sao, nhưng nếu nếu bé con đã khổ công không muốn công bố chuyện này vì suy nghĩ cho hắn, thì hắn sẽ theo ý của cô.

Về người tên Chu Đồng này, lợi dụng dư luận để chèn ép? Hắn có nên ―― khen cô ta thông minh không?

Nhưng nếu hắn thật sự muốn trả thù thì dư luận có thể làm gì chứ?

Nghĩ đến người mà Tần An nhắc trong điện thoại, hắn khẽ lắc đầu.

Ngày hôm sau khi Tô Cẩm từ trên giường bò dậy, thuận tay lướt Weibo, chuyện này đã gần như lắng xuống.

Nguyên nhân là vì đúng 9h tối hôm qua, thị đế Trác Quân An đã đăng một bài lên Weibo.

Trác Quân An ( v): 『 Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Lần này không thể hợp tác thành công, thật đáng tiếc.

Hy vọng lần sau có thể có cơ hội hợp tác với anh!  @ Lục Hi 』

(Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma: ý chỉ người quân tử như sắt đá qua mài giũa mới thành công)

Đương sự đã lên tiếng, fan não tàn còn gì để nói?

Vì chuyện của Tiết Khải, mọi người đều không có tâm trạng quay phim, cho nên Lục Hi trực tiếp hào phóng cho đoàn phim nghỉ hai ngày, chờ kết quả của Tiết Khải rồi quyết định.

Hắn cũng vừa lúc nhân lúc nhàn rỗi đưa cô gái nhỏ tâm trạng không được vui ra ngoài đi dạo.

Khi chiếc Porsche màu đen dừng lại trước cổng công viên giải trí, Tô Cẩm ngây ngẩn cả người.

"Ở, ở đây?" Cô mở to đôi mắt phượng, thậm chí còn nói lắp.

"Ừ." Lục Hi mỉm cười gật đầu, xuống xe mở cửa xe cho cô, nói: "Mau xuống đi."

Cổng lớn treo dải ruy băng rực rỡ, phía trên có logo gấu bông to đùng, nếu cẩn thận còn có thể nghe thấy tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ từ trong những tiếng ồn ào.

"Tuổi hai chúng ta cộng vào đã gần nửa trăm, đến đây làm gì?" Tô Cẩm có chút dở khóc dở cười thở dài, "Lục tiểu thiếu gia, rốt cuộc anh mấy tuổi rồi?"

"Tôi?" Lục Hi không để ý nhướng mày, "Lần trước không phải đã nói là ba tuổi sao?"

"Ba tuổi……

"Tô Cẩm gật gật đầu như thật, sau đó đưa tay chỉ biển hiệu treo ở cổng. 『 Các bé dưới năm tuổi không được vào đâu nha~』"Ừm, không biết là ai treo khẩu hiệu," Tô Cẩm sờ cằm, không nhịn được cười cười, "Ngữ khí cũng đáng yêu lắm."

Sắc mặt Lục Hi sững lại một giây, sau đó vô cùng tự nhiên đổi đề tài.

"Cẩm Nhi coi như là đi cùng tôi đi. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng tới công viên giải trí."

"Sao anh cũng……" Tô Cẩm dừng một chút, lặng lẽ nuốt nửa chữ "cũng" lại, "Không thể nào?"

Cũng may Lục Hi không để ý, thẳng thắn nói về quá khứ đầy máu và nước mắt của mình.

"Sao lại không thể?" Hắn lắc đầu, "Gia quy nhà họ Lục nghiêm khắc lắm đó, thời đại nào rồi còn có gác cổng, khi còn nhỏ chưa từng đến công viên giải trí có gì kỳ lạ đâu?"

"Tôi và anh tôi từ nhỏ đã trải qua sự giáo dục vô cùng khắc nghiệt. Ông cụ nhà tôi luôn nói sau khi thành niên sẽ mặc kệ chúng tôi, muốn chơi như thế nào cũng được, thật ra những nơi như công viên trò chơi này, khi còn nhỏ muốn đi thì không được cho phép, lớn lên rồi thì chẳng còn tha thiết gì nữa."

"Lần trước sau khi gặp cô bé kia, tôi mới lại nhớ đến chuyện này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!