"Vâng. Chuyện vừa mới xảy ra, đã đưa đi bệnh viện, nhưng xe cứu thương gây chú ý, mặc dù bây giờ chưa có phóng viên đến, nhưng tin tức không giấu được.
"Giọng Tần An có chút nôn nóng. Từ khi《 Hoa hướng dương 》 bắt đầu có tin tức đã thu hút sự chú ý và bàn tán của vô số người, bây giờ vừa mới bắt đầu quay đã xảy ra chuyện như vậy, đúng là quá gian nan."Không sao, không giấu được thì thôi, không cần lo lắng phía phóng viên, dù sao bọn họ cũng không dám quá phận, bây giờ Tiết Khải thế nào rồi?"
"Tôi không rõ lắm, tôi đang trên đường đến bệnh viện."
"Bệnh viện nào?" Lục Hi hơi nhíu mày, khởi động lại xe.
"Bệnh viện số 1 thành phố, gần đại học Thâm Hải."
"Tôi biết rồi." Lục Hi cúp điện thoại, quay đầu nhìn người bên cạnh, đang định nói gì đó thì Tô Cẩm đã lên tiếng trước.
"Lái xe đi.
"Cô hất hất cằm. Lúc hai người đến bệnh viện, phóng viên đã vây kín cổng lớn, mấy nhân viên bảo vệ của bệnh viện đứng ở cổng giữ trật tự, Lục Hi xoay tay lái rẽ vào bãi đỗ xe ngầm, dẫn Tô Cẩm đi vào thang máy. Trong hành lang màu trắng, Tần An đang khoanh tay ngồi trên băng ghế dài, ngửa mặt dựa vào tường, mày hơi nhăn lại. Cách hắn không xa, một người phụ nữ tóc dài đi qua đi lại trước phòng bệnh, tiếng giày cao gót hỗn độn nện xuống sàn nhà khiến người ta có chút tâm phiền ý loạn."Sếp!" Nhìn thấy Lục Hi đưa Tô Cẩm đến, Tần An đứng lên gọi, sau đó gật đầu với Tô Cẩm, "Cô Tô."
Tô Cẩm gật đầu đáp lại, hỏi: "Sao rồi?"
"Vẫn chưa biết được." Tần An bất đắc dĩ khoát tay, "Chưa thấy ra. Nhưng Kỷ Mẫn nói trước đây Tiết Khải vẫn luôn thiếu máu, gần đây thì nặng hơn một chút, hôm nay có hơi sốt, chắc là không có gì nghiêm trọng."
"Kỷ Mẫn?"
"Là cô ấy." Tần An hất cằm về phía người phụ nữ đi tới đi lui cách đó không xa, "Người đại diện của Tiết Khải."
"Thiếu máu…… nặng lên…… sốt……" Tô Cẩm thu hồi ánh mắt, nhíu mày.
"Sao vậy?" Lục Hi cụp mắt hỏi.
"Có điểm xuất huyết dưới da không?" Cô không trả lời mà ngẩng đầu hỏi Tần An.
"Điểm xuất huyết dưới da?" Tần An lặp lại, vẻ mặt mờ mịt.
"Thôi, anh cũng không biết được." Tô Cẩm thở dài một tiếng, lắc đầu, "Chắc sẽ không đến mức cẩu huyết như vậy đâu……"
"Cẩm Nhi……"
"Bác sĩ!
"Lục Hi còn chưa nói xong đã bị một giọng nữ cắt ngang. Mọi người nghe tiếng nhìn qua, thấy một người trung niên mặc blouse trắng đứng trước cửa phòng bệnh."Bác sĩ, thế nào rồi?
Tiểu Khải không sao chứ?" Ba người đi qua, liền nghe thấy Kỷ Mẫn hỏi.
"Cô là người nhà của bệnh nhân?"
"Tôi là người đại diện của cậu ấy." Kỷ Mẫn vội vàng gật đầu nói.
"Người đại diện……" Bác sĩ dường như hơi chần chờ, "Người nhà của cậu ấy đâu?"
"Không có." Kỷ Mẫn vội vàng trả lời, "Cậu ấy không có người nhà. Tiểu Khải là cô nhi."
"Cô nhi?" Bác sĩ cau mày thấy rõ.
"Bác sĩ ông nói đi." Kỷ Mẫn hít một hơi thật sâu, như buộc mình bình tĩnh lại, khẽ nói: "Tôi còn là bạn gái của cậu ấy."
"Cô nhi……" Bác sĩ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hiện tại chúng tôi nghi ngờ có thể là bệnh bạch cầu, nhưng kết quả chọc tủy ngày kia mới có, bây giờ không thể chẩn đoán chính xác được."
"Bệnh…… Bệnh bạch cầu?"
Kỷ Mẫn hoàn toàn sững sờ, nhỏ giọng nhắc lại, chân lảo đảo một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!