Những ngày sau đó, Tô Cẩm theo Lục Hi cải biên kịch bản, Tô Trình Hải và Tô Việt ngày nào cũng đi sớm về trễ còn không biết, nhưng Hàn Mộng lại cảm thấy rất khó hiểu sao gần đây con gái mình lúc nào cũng chạy sang nhà bên cạnh?
Cho đến bốn ngày sau, con gái lại về muộn một lần nữa, mẹ Tô cuối cùng cũng ngăn cô lại cùng cả nhà nghiêm túc mở phiên tòa thẩm vấn.
Tô Cẩm cũng không muốn giấu gia đình, nói mấy câu liền giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Vừa nghe con gái mình viết tiểu thuyết còn sắp được chuyển thể thành phim truyền hình, cả nhà đều rất vui mừng, mẹ Tô còn hưng phấn đến mức gọi luôn cho mấy người chị em già khoe khoang một hồi.
Với gia thế như họ, tiền tài đã sớm đủ đầy, điều khiến họ có thể vui mừng và kiêu ngạo chính là sự ưu tú của các con.
Tô Cẩm khuyên can mãi mới ngăn được mẹ, dù sao cô cũng không muốn chuyện cô là tác giả nguyên tác bị bại lộ, Lục Hi muốn quay một bộ phim truyền hình chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết không có tiếng tăm gì đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người, bây giờ tin tức vẫn chưa được truyền ra ngoài, đến khi giới truyền thông biết được, không biết sẽ nói những gì, nếu thân phận của cô bại lộ nữa thì không chừng sẽ có những lời bàn tán vớ vẩn kiểu "Đạo diễn thiên tài quay phim rác vì nụ cười của mỹ nhân".
Mặc dù 《 Rung động 》quay ở Mỹ, nhưng phía phát hành lại là chi nhánh ở Mỹ của công ty Hoa Hạ, cho nên tất nhiên sẽ tham tuyển cả liên hoan phim Minh Châu của Hoa Hạ vào cuối năm và liên hoan phim Oscar của Mỹ vào đầu năm sau, cô không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn vào ngay thời điểm này, về chuyện Tố Cẩm là ai, cứ để nó trở thành một bí mật đi.
Dù sao thì như Lục Hi nói lúc trước, càng giống nhau thì người ta sẽ càng khó liên hệ họ với nhau.
Tô Cẩm ngửa mặt ngả vào sô pha, mái tóc dài buộc đuôi ngựa sau đầu, áo thun quần đùi, chân gấp lại trên tay vịn, đôi chân trắng nõn không ngừng đung đưa.
Cô ngước mắt nhìn qua người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện đặt laptop trên đầu gối nghiêm túc gõ chữ, lại nhìn hot search vừa mới cập nhật trên Weibo, kéo một cái gối ôm che mặt lại, cong môi nở nụ cười.
Điện ảnh Thiên ngữ lại có minh tinh lên hot search.
Mấy hôm trước hắn đã nói với cô về kẻ chủ mưu vụ bắt cóc lúc trước, không ngờ lại là Triệu Văn Hoa, nghe nói còn là vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó không hiểu được, cuối cùng còn bị Lục Hi hớt tay trên.
Cộng thêm chuyện của Triệu Văn Tắc sau đó, điện ảnh Thiên Ngữ dưới trướng Triệu gia liền bắt đầu ồn ào, lần này, Triệu gia đúng là vừa tiền mất tật mang.
Với tính khí của hắn, e là anh em nhà họ Triệu sẽ không có kết quả tốt, có điều…… Cô hơi quay đầu, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn gương mặt thanh tuấn của người đối diện, đáy mắt dần hiện lên ý cười.
Ở chung sớm chiều mấy ngày nay, sự rung động ban đầu lên men từng chút một, dần dần biến thành một loại cảm xúc gọi là thích.
Bây giờ nếu hắn đã đòi nợ cho cô, thì cô chắc chắn sẽ không kéo chân sau hắn, không thân chẳng quen, những người đó ra sao thì có liên quan gì đến cô?
Nhận thấy ánh mắt lướt qua từ phía đối diện, Lục Hi hơi mỉm cười, không ngẩng đầu lên mà chỉ trêu chọc nói: "Muốn nhìn thì nhìn, còn lén lút làm gì?"
Tô Cẩm khẽ hừ nhẹ một tiếng, bị trêu chọc như vậy nhiều lần, cô đã miễn dịch rồi, từ từ thu chân lại, ngồi xếp bằng trên sô pha, hai tay đan vào nhau đặt lên gối ôm, gác cằm lên trên, đôi mắt phượng cứ thế nhìn chăm chú người đàn ông đối diện không chớp mắt.
Thấy hắn ngước mắt nhìn qua, còn khẽ nâng cằm lên, vẻ mặt bây giờ tôi quang minh chính đại rồi đấy thì sao.
Lục Hi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cong môi, lại cúi đầu xuống.
Tô Cẩm ôm gối bật cười.
Lại nói tiếp, hơn mười ngày qua, ngoại trừ thỉnh thoảng ôm một cái, hôn trán một chút thì hắn không có hành động thân mật gì hơn với cô, nhưng hai người lại trở nên thân thiết hơn nhiều khi ở chung.
Hắn đưa ra hướng cải biên, cô đưa ra ý kiến, cuối cùng hai người thảo luận một lát liền có kết luận, phối hợp ăn ý khiến cô vui vẻ về cả tinh thần lẫn thể xác.
Chỉ là…… Cô có chút xuất thần, thật ra so với loại tình cảm nóng bỏng mãnh liệt gọi là yêu mà hắn thể hiện ra cho cô thì cô càng thích, hoặc là nói càng an tâm hơn với kiểu thích nhàn nhạt, thuần túy như bây giờ.
Hắn ở trong lòng cô, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của cô.
Như vậy…… không công bằng với hắn.
Nhưng cô không thể dỡ xuống phòng tuyến cuối cùng dưới đáy lòng, có lẽ là do nó đã bị phong tỏa quá lâu.
Cứ như vậy đi, nếu có một ngày hắn rời đi, thì cô cũng có thể bảo toàn mà rút lui, không đến mức cả người bị thương.
Không hề biết trong đầu cô nhóc nhà mình suy nghĩ những gì, Lục Hi vẫn đang chăm chỉ làm việc.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất tràn ngập khắp căn phòng, bầu không khí yên tĩnh và thanh bình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!