Một tiếng sau, trong flagship store quần áo nam trên tầng 23 của trung tâm thương mại Thiên Phong.
Tô Cẩm nhìn người đàn ông đi ra từ phòng thử đồ, không khỏi âm thầm líu lưỡi, quả nhiên có người sinh ra đã là móc treo quần áo, chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng không khác gì bình thường như vậy mà hắn mặc vào lại có cảm giác công tử như ngọc.
"Thế nào?" Lục Hi liếc nhìn người đàn ông trong gương một cái, quay đầu nhìn về phía cô gái đứng một bên.
"Câu này không phải nên là tôi hỏi anh sao?"
Tô Cẩm bắt hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu cười nói: "Chủ nợ đại nhân của tôi."
Mắt phượng trong veo, con ngươi đen nhánh rõ ràng phản chiếu dáng vẻ của hắn.
"Cũng đúng." Lục Hi cong môi, đưa tay xoa đầu cô, cười nói: "Cái này đi, gói lại."
Ánh mắt nhân viên hướng dẫn đi theo hai người sáng lên, vội vàng nhận lấy quần áo trên tay Lục Hi.
"Này," lúc thanh toán xong đang chuẩn bị xoay người rời đi, Tô Cẩm bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc áo treo ở trong góc, vẻ mặt cô hơi thay đổi, đưa tay nắm lấy cánh tay Lục Hi, giơ tay chỉ chỉ nói: "Lục Hi anh thử cái kia đi?"
Lòng bàn tay cô gái ấm áp, giọng nói mềm mại đáng yêu.
Lục Hi ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay cô.
Trong góc, dưới ánh đèn tường nhẹ nhàng, treo một chiếc áo sơ mi nam ngắn tay màu hồng phấn.
Không phải màu hồng khói hay hồng đậm thường thấy, cũng không có họa tiết gì cả, chỉ là một màu hồng phấn.
Lục Hi nhướng mày, hất cằm nhìn cô gái, trong mắt mang ý dò hỏi.
Tô Cẩm thấy thế cong môi gật đầu.
Áo sơ mi nam màu hồng trở nên thịnh hành cũng không phải mới ngày một ngày hai, dù là kiếp trước hay kiếp này, cô cũng từng thấy không ít đàn ông mặc áo sơ mi hồng, nhưng luôn cảm thấy không có cảm giác mà cô muốn.
Bây giờ thấy gương mặt này của Lục Hi, đột nhiên muốn nhìn dáng vẻ hắn mặc chiếc áo sơ mi này.
"Ừm ――" Lục Hi cúi đầu nhìn chiếc quần tây đen trên người mình, ra hiệu cho nhân viên lấy chiếc áo đó xuống rồi dạo một vòng trong cửa hàng lần nữa, lúc quay lại trong tay cầm một chiếc quần jeans màu xanh nhạt và một đôi giày thể thao màu trắng.
Khi nhìn thấy hắn đi từ phòng thử đồ ra, Tô Cẩm gần như có thể nghe rõ tiếng xuýt xoa của toàn bộ người trong cửa hàng.
Người đàn ông luôn mặc áo sơ mi và quần tây ngay ngắn, hiếm có lúc mặc tùy ý như vậy.
Áo sơ mi hồng nhạt không cài hai cúc trên cùng, cổ áo tùy ý rộng mở, lộ ra một phần khuôn ngực trắng bóc rắn chắc, vạt áo nhét vào lưng quần, thiết kế ôm sát mềm mại tôn lên vòng eo hoàn mỹ của người đàn ông, đôi chân thon dài thẳng tắp được ôm gọn trong chiếc quần jeans, chỉ lộ ra một mảng da nhỏ ở mắt cá chân.
Khóe mắt hơi cong, đáy mắt đào hoa mang ý cười nhẹ nhàng như thường lệ.
Chỉ là, đôi mắt này khi đi cùng với áo sơ mi trắng thì ôn nhuận như ngọc, nhưng kết hợp với chiếc áo sơ mi hồng nhạt này hôm nay thì lại mị hoặc mười phần.
Mà người nọ còn không tự biết.
Tô Cẩm ngơ ngác nhìn người nọ từ từ đến gần, đáy lòng vô cớ trào ra cảm giác ảo não, khẽ cụp mắt xuống.
"Cẩm Nhi.
"Một đôi chân dài dừng lại trước mặt, giây tiếp theo cằm Tô Cẩm đã bị nâng lên. Lấy một tư thế thiếu gia nhà giàu đùa giỡn con gái nhà lành tiêu chuẩn. Đôi mắt phượng hơi giật mình đối diện với đôi mắt đào hoa trước mặt."Nhìn đến ngốc rồi à? Còn đang chờ em thanh toán đó." Môi mỏng của Lục Hi hơi cong lên, ngón trỏ vốn đang giữ cằm cô gái nâng lên chạm chạm chóp mũi cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
"Kim chủ đại nhân của tôi.
"Kim chủ đại nhân? Tô Cẩm ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, hơi nhướng mày. Hắn cũng nghe thấy rồi? Vừa rồi lúc cô quẹt thẻ thanh toán, mấy nhân viên cửa hàng nhỏ giọng thảo luận."Ơ, là cô gái trả tiền à?"
"Chậc chậc, còn là mua quần áo cho người đàn ông kia nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!