Triệu Văn Hoa? Lục Hi thả lỏng người dựa vào lưng ghế, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Biệt thự cách vách.
Đang chăm chỉ gõ chữ, Tô Cẩm bất ngờ nhận được tin nhắn từ biên tập Mân Phi.
Mân Phi: 『 Tố Cẩm đại đại có đó không? Có người của Thịnh Minh điện ảnh liên hệ với chúng ta, nói là muốn chuyển thể tác phẩm 《 Hoa hướng dương 》của cô, hy vọng có thể gặp cô để nói chuyện, cô xem có được không ~』
Tô Cẩm sửng sốt nhìn chằm chằm những lời này một lúc, mãi đến khi âm báo qq liên tiếp vang lên mới phản ứng lại.
Mân Phi: 『 Tôi đã kiểm tra rồi, thực sự là người của Thịnh Minh, không phải lừa đảo không rõ lai lịch gì đó đâu. 』
Mân Phi: 『 Trước đây đại đại chỉ ký hợp đồng bản quyền internet, cho nên chuyện chuyển thể phía trang web không can thiệp được, nếu đại đại có ý định thì tôi sẽ gửi phương thức liên hệ của đối phương cho cô, sau đó mọi người gặp mặt nói? 』
Mân Phi: 『 Ơ, đại đại không có đó sao? 』
『 Có 』 Ngón tay Tô Cẩm run run, khựng lại vài lần mới gõ được chữ này trên bàn phím.
Gần như cô vừa gửi đi đã nhận được tin nhắn của Mân Phi.
『 Vậy đại đại thấy thế nào? 』
『 Ừ, 』 Tô Cẩm cắn môi nghiêm túc gõ chữ trên bàn phím, 『 Cô gửi phương thức liên hệ của đối phương cho tôi đi. 』
Mân Phi: 『 Được, 186****3574, họ Tần. 』
Sau khi cảm ơn Mân Phi, Tô Cẩm nhìn chằm chằm dãy số này một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được cong cong khóe môi.
Khác với công việc để kiếm tiền, cô thật sự rất thích viết truyện, nếu không kiếp trước cũng sẽ không kiên trì lâu như vậy.
《 Hoa hướng dương 》 là cuốn tiểu thuyết đầu tiên cô viết ở thế giới này, vừa mới kết thúc cách đây không lâu. Mặc dù ở đây cô chỉ là người mới, số liệu cũng không quá xuất sắc, nhưng dù sao vẫn có nền tảng từ trước, hơn nữa cũng không có áp lực nên càng tiến bộ hơn vài phần.
Cô bấm dãy số kia, nghe tiếng nhạc chờ truyền ra từ trong điện thoại, vu vơ nghĩ không biết ai mà có ánh mắt tốt như vậy.
"Alo." Trong điện thoại truyền ra một giọng nam hơi cục mịch.
"Chào anh, Tần tiên sinh," Tô Cẩm lập tức định thần lại, "Tôi là Tố Cẩm, tác giả của 《 Hoa hướng dương 》."
"Chào cô, cô Tố Cẩm."
Giọng nói ở đầu bên kia rất trầm ổn, "Nếu cô đã gọi điện thoại đến, chắc hẳn cô cũng có hứng thú với đề nghị của tôi đúng không?"
"Ừ." Tô Cẩm gật đầu, "Tôi rất hứng thú với việc chuyển thể 《 Hoa hướng dương 》."
"Thế thì tốt quá." Người đàn ông bên kia cười đáp: "Không biết khi nào thì tiện cho cô Tố Cẩm, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện kỹ hơn?"
"12 giờ rưỡi trưa ngày mai, quán cà phê Hồng Tinh Đình đối diện trung tâm thương mại Thiên Phong được chứ?
"Tô Cẩm nghĩ một chút rồi hỏi. Mặc dù lần trước cô bị bắt cóc là sau khi rời khỏi quán cà phê kia, nhưng dù sao cũng chỉ là ngoài ý muốn, cô không đến mức một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng."Được, đến lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại." Người bên kia cười sảng khoái đồng ý.
"Được, vậy ngày mai gặp, Tần tiên sinh." Tô Cẩm vui vẻ tạm biệt người bên kia rồi cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm dày chui vào trong phòng, độ sáng ban đầu đã bị giảm đi rất nhiều, trở nên hơi mờ mịt.
Người trên giường hơi động đậy, nhưng không hề bị ánh sáng quấy rầy mà chỉ trở mình, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại.
Một làn hương thơm từ dưới lầu bay lên, nghịch ngợm quấn quanh chóp mũi cô.
Lần này người trên giường động đậy, lại động đậy, sau đó một cánh tay trắng nõn vươn ra, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!