"Tiểu Cẩm……" Hàn Lỗi hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Cậu biết chuyện này cháu ấm ức, nhưng cậu chỉ có một người con gái này, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, Tiểu Cẩm," ông ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm, đôi mắt đầy vẻ khẩn cầu, "Tiểu Cẩm, cháu coi như nể mặt cậu út, tha cho chị cháu, được không?"
"Ba……" Hàn Tuyết Lam cắn môi, khẽ thì thào.
"Nếu, nếu cháu thật sự không nguôi giận được, cậu, cậu có thể chịu tội thay Tuyết Lam, chỉ cần, chỉ cần mọi người có thể tha cho Tuyết Lam, con bé vẫn còn là một đứa trẻ……" Hàn Lỗi hạ giọng, ông hơi cúi đầu, đưa tay phải lên lau mặt.
"Ba!" Tô Cẩm còn chưa nói gì, Hàn Tuyết Lam đã tiến lên vài bước, có lẽ là do cảm xúc dao động quá mạnh nên sức của cô ta khỏe hơn ngày thường rất nhiều, cô ta kéo cánh tay Hàn Lỗi lôi ông đứng lên, cúi đầu nhìn Tô Cẩm đang ngồi ngay ngắn, đôi mắt đầy oán độc,
"Đừng cầu xin cô ta! Chẳng qua chỉ là một cô công chúa giả, cô ta có tư cách gì bắt ba quỳ!"
"Tuyết Lam!" Hàn Lỗi nôn nóng túm cánh tay con gái, muốn ngắt lời cô ta.
"Cậu út, cậu đừng nói chuyện." Tô Cẩm bỗng nhiên mở miệng, giọng nói hơi lạnh, đuôi lông mày hơi nhướng lên, mắt phượng xinh đẹp ngầm lóe lên một tia sáng, "Để chị ta nói, cháu thật sự muốn nghe xem chị Tuyết Lam rốt cuộc có thù oán gì với cháu."
"Thù oán gì ư, a ——" Hàn Tuyết Lam nghe vậy cười khẽ một tiếng, "Từ nhỏ đến lớn, tôi và cô đều là con gái duy nhất của Tô gia và Hàn gia, nhưng dựa vào cái gì, từ khi sinh ra cô đã được muôn vàn sủng ái, có được mọi thứ mình muốn dễ như trở bàn tay, còn tôi, chỉ có thể bị người ta gọi là con gái của một người con riêng, ở trong một góc tối tăm mà các người không nhìn thấy, bị kẻ khác cười nhạo, bắt nạt……"
"Bọn họ đánh cô?"
Tô Cẩm sửng sốt.
"Đánh tôi?" Hàn Tuyết Lam hơi ngẩng đầu lên, "Chúng dám! Dù có thế nào, bên ngoài tôi vẫn là người Hàn gia."
"Nếu cô biết bọn họ không dám động thủ, biết bọn họ e ngại Hàn gia, thế thì tại sao không nói ra, tại sao không phản kháng? Cho dù cậu có không thích cô thì cũng sẽ không để người Hàn gia bị ức hiếp, tất nhiên sẽ chủ trì công đạo cho cô.
"Tô Cẩm trầm giọng nói, quay đầu nhìn về phía Hàn Húc. Hàn Húc trầm mặt lắc đầu,"Cậu chưa từng nghe Tuyết Lam nói những chuyện này."
"Tuyết Lam….." Vẻ mặt Hàn Lỗi cũng kinh hãi đau lòng, những việc này, ngay cả ông cũng không biết.
"Cô xem, mọi người đều không biết." Tô Cẩm xòe tay với cô ta.
"Chủ trì công đạo……" Sắc mặt Hàn Tuyết Lam có chút hoảng hốt, "Không, không….." Cô ta lắc đầu, mắt hơi đỏ len,
"Sẽ không có ai chủ trì công đạo cho tôi! Tôi chỉ là con gái của một người con riêng, các người, tất cả các người đều khinh thường tôi……"
"Cô xem, chúng tôi không có ai khinh thường cô cả, cho đến bây giờ, người cho rằng thân phận cô thấp kém, người khinh thường cô, thực ra chính là bản thân cô."
Tô Cẩm nhẹ nhàng nói.
"Không….." Hàn Tuyết Lam lắc đầu, lớn tiếng nói, "Không phải như vậy!" Sau khi điên cuồng một hồi, cô ta lại gạt đề tài này sang một bên, nở nụ cười,
"Nói mới nhớ, nếu cô vẫn còn là công chúa nhỏ của Tô gia thì tôi có thể thế nào? Cùng lắm chỉ là bới móc châm chọc vài câu khi gặp mặt mà thôi, còn phải tránh Tô Việt và Hàn Minh Hiên. Nhưng công chúa nhỏ thực sự nhà người ta đã trở về rồi kìa. Tên là Lâm Khê Duyệt đúng không?"
Dường như cô ta đã trở lại bình thường, ngón tay trắng nõn m ơn trớn lọn tóc xoăn ở đầu vai, môi nở nụ cười quyến rũ, "Cũng không biết lúc trước hai bác có phản ứng thế nào khi mới biết chuyện," cô ta nhướng mày nhìn về phía Tô Trình Hải, "Rất nực cười đúng không, đứa con gái mình nâng niu trong tay 22 năm không ngờ lại là một đứa con hoang không rõ lai lịch."
Hai chữ "con hoang" nhấn rất mạnh, Tô Trình Hải và Tô Việt đồng thời nhíu mày, đang định nói chuyện thì Tô Cẩm đã lên tiếng trước.
"Nhưng mà……" Cô hơi nghiêng đầu, mắt phượng cong cong, "Cho dù có Khê Duyệt thì tôi vẫn là công chúa Tô gia đấy thôi!"
"Đúng vậy, cô vẫn là công chúa Tô gia," Hàn Tuyết Lam cong môi, cười khổ một tiếng,
"Cho nên dựa vào cái gì? Tô Cẩm, cô dựa vào cái gì? Cho dù thân phận tôi thấp kém, nhưng tốt xấu gì tôi vẫn có vài phần huyết mạch Hàn gia, nhưng cô thì sao? Một cô công chúa không có huyết mạch Tô gia," Cô ta âm trầm nhìn chằm chằm Tô Cẩm, phun ra từng chữ tiếp theo.
"Nên rơi xuống vực thẳm mới đúng."
Tô Cẩm nhìn cô gái sắc mặt vặn vẹo trước mặt, đột nhiên nhớ lại cô gái kiêu ngạo khi mới gặp ở ký túc xá. Có lẽ lúc đó, nội tâm cô ta cũng đã tự ti. Bởi vì sự tư ti này mà từ nhỏ cuộc sống của cô ta đã không thuận lợi, sau đó, liền trở nên ghen ghét với người luôn được chiều chuộng là cô.
Lúc đầu còn không nghiêm trọng lắm, nhưng sau khi thân phận của cô được đưa ra ánh sáng thì cô ta liền hoàn toàn vặn vẹo, trong lòng cô ta, một người có thân phận còn không bằng có ta, sao có thể sống tốt hơn cô ta được?
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên hiểu vì sao cô gái này lại trở thành nữ phụ thứ n mua nước tương trong nguyên tác, dẫu sao như lời cô ta nói, người khiến cô ta ghen ghét đã rơi xuống vực thẳm, không còn là công chúa Tô gia cao cao tại thượng nữa, thế thì phần ghen ghét này sao có thể tồn tại?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!