Lúc mì nấu xong, Tô Cẩm nửa mơ nửa tỉnh trên sô pha đi theo mùi hương vào phòng bếp.
Lục Hi vừa mới gắp mì vào tô, gỡ tạp dề ra quay người lại, liền thấy cô gái với mái tóc đen hơi bù xù, mắt phượng nhắm hờ đi về phía hắn.
Không, chính xác là đi về phía tô mì suông hắn vừa đặt trên bàn bếp.
Cô nhóc này……
Hắn thở dài, không nói gì mà dịch một bước sang phải, hai tay đưa ra sau chống vào bàn bếp, thân mình thon dài vừa lúc che lại…… tô mì trên bàn.
"Bịch!
"Tô Cẩm mở choàng mắt, nhìn"bức tường chắn trước mặt mình, ánh mắt có chút mê mang.
"Ngốc rồi sao?
"Nhìn cô gái trước mặt một lúc lâu không nói lời nào, Lục Hi nhướng mày hỏi. Tô Cẩm nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ôn anh tuấn đang nhướng mày cười khẽ trước mặt, đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp hai cái, cuối cùng mở miệng phun ra hai chữ."Mì đâu?
"Cô rõ ràng ngửi được mùi thơm từ chỗ này tỏa ra! Có lẽ bởi vì còn chưa quá thanh tỉnh nên giọng cô có chút mơ hồ, chữ cuối kéo dài ra, có vẻ mềm mại khác với ngày thường."Ha ha……
"Lục Hi cuối cùng cũng không nhịn được cười khẽ thành tiếng, vốn dĩ hắn còn muốn để cô đụng một chút, đụng đau lần sau mới biết mở mắt đi đường, nhưng xem bộ dáng này, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Có điều, không ngờ cô chưa tỉnh ngủ lại đáng yêu như vậy, khiến hắn không nhịn được sinh ra ý nghĩ muốn trêu chọc cô."Mì sao……" Hắn cong môi, hơi khom lưng nói nhỏ bên tai cô: "Phải rửa sạch tay mới được ăn mì!
"Cô gái ngơ ngác nhìn hắn ba giây, dường như có chút phản ứng, ngoan ngoãn ừ một tiếng. Sau đó…… Đứng tại chỗ bất động. Lục Hi bất đắc dĩ, đành phải đưa tay dắt tay cô, đưa cô đi ra ngoài."Chúng ta đi rửa tay trước, sau đó vào phòng ăn ăn mì."
Tô Cẩm lưu luyến nhìn tô mì lộ ra phía sau người đàn ông, sau đó ngoan ngoãn đi theo Lục Hi về phía phòng vệ sinh bên cạnh.
Cô gái nhỏ luôn hờ hững với hắn lúc này lại nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn, bàn tay nhỏ trắng nõn còn bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Thần sắc có chút mơ màng, nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự tín nhiệm và ỷ lại.
Cô như vậy, dễ dàng khiến trái tim cứng rắn lăn lộn nơi thế gian không biết bao nhiêu năm kia của hắn hóa thành một vũng nước mềm mại.
Đi vào phòng vệ sinh, cẩn thận dẫn cô qua bậc cửa, Lục Hi đột nhiên thở dài, tâm tư trêu chọc ban đầu tan biến, mắt đào hoa hiện lên vẻ ảm đạm.
"Em đó, nếu lúc nào cũng ngoan như vậy thì tốt rồi.
"Hắn khẽ nỉ non thành tiếng. Tô Cẩm dường như đã nghe thấy, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, tỏ ý hỏi."Không có gì." Lục Hi cong môi lắc đầu.
Đời này có thể gặp được cô đã không dễ, sao có thể quá tham lam?
Chung quy, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian, đủ để khiến cô yêu hắn.
Một đôi tay thon dài nắm một đôi tay nhỏ đưa vào bồn rửa tay.
Dòng nước mát lạnh xối vào mu bàn tay, Tô Cẩm giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại.
Trong bồn rửa tay, đôi tay nắm tay cô mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, tất cả khác hẳn với đôi tay trắng nõn của con gái.
Cô ngẩn người, theo đôi tay nhìn lên.
Người đứng bên cạnh cô hơi cúi đầu, người đàn ông chỉ lộ ra một góc nghiêng thanh tuấn đập vào mắt.
"Lục, Lục Hi!" Cô chớp chớp mắt, trong mắt lóe lên một luồng ánh sáng, sau đó tràn ngập mê mang.
"Sao anh lại ở đây?" Cô đột nhiên rụt tay lại, vài giọt nước vẩy ra bắn vào eo váy trắng của cô.
"Đây là nhà tôi, sao tôi lại không ở đây?
"Lục Hi thong thả lau khô tay, hơi nhướng mày. Cô nhóc này, tỉnh lại liền trở mặt sao?"Nếu đã tỉnh rồi thì mau rửa tay đi, tôi đi bưng mì." Hắn giơ tay thân mật vuốt mái tóc dài của cô, xoay người đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!