Ôm một cái……
Vốn dĩ Tô Cẩm đã phản ứng lại, nhưng nghe được câu này thì lại hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười.
Giọng điệu dỗ trẻ con này là sao?
Trong góc tường, cô gái ngồi ôm đầu gối, chiếc váy chiffon màu trắng đã bám đầy bụi, sắc mặt hơi tái nhợt, tóc mái hai bên thái dương đẫm mồ hôi dính vào gò má, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp đen trắng rõ ràng lại sáng ngời, có một tầng nước trong suốt lay động, dường như có thể chảy xuống ngay lập tức, đôi môi đỏ hơi khô lại cong lên, mang ý cười lộng lẫy.
"Lại đây." Lục Hi thấy cô cười, ý cười trên môi tắt ngấm, trầm giọng nói.
Người đàn ông trước mặt đột nhiên trở nên bá đạo, Tô Cẩm cũng thu lại ý cười, bĩu môi như trẻ con, sau đó trực tiếp nhào qua.
Cơ thể có chút lạnh lẽo nhào vào trong lòng, Lục Hi lấy lại bình tĩnh, vững vàng đỡ được cô, duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại của cô.
Tô Cẩm vốn chỉ muốn ôm một cái rồi rời khỏi nhưng lúc này lại ngẩn người, cánh tay người đàn ông ôm eo cô siết chặt lại, có chút…… run rẩy.
Một lúc sau, tiếng hít thở giống như thở phào nhẹ nhõm truyền vào tai, bên cổ nóng lên, đột nhiên có một thứ giống như giọt nước lăn xuống.
"Lục Hi……
"Cô hơi ngập ngừng gọi. Là mồ hôi, hay là…… nước mắt."Thật muốn hòa em vào trong xương cốt." Hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn, ngữ khí có chút nghiến răng nghiến lợi.
Như vậy sẽ không lạc mất một lần nào nữa.
Trên đường lái xe tới, hắn ép mình phải bình tĩnh, còn chưa tìm được cô, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Sau khi nhìn thấy cô, hắn cố ép mình mỉm cười, không thể làm cô sợ.
Nhưng bây giờ, cô đang ở trong lòng hắn.
Sau khi nỗi lòng bị đè nén được buông lỏng, bao nhiêu hoảng loạn cùng nhau bộc phát, hắn phải nhịn như thế nào đây?
Đó là người mà hắn đặt trong tim bao nhiêu năm nay, đến chạm cũng không dám chạm vào……
"Thật tốt.
"Hắn khẽ cong khóe môi, giọng nói nhỏ gần như nỉ non. Thật tốt, em còn bình an ở trong lòng anh. Tô Cẩm vốn đang cong môi cười vì ngữ khí bá đạo như trẻ con của hắn đột nhiên dừng lại, nước mắt đã nhịn từ lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Thật tốt. Có một người để ý cô như vậy. Nước mắt từ từ tẩm ướt đầu vai Lục Hi, hắn hơi ngẩng đầu, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô."Khóc nữa mắt sẽ sưng lên đó.
"Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng nói, trong giọng nói có ý cười không che giấu được. Tô Cẩm lùi ra khỏi lòng hắn, thuận theo lực của hắn đứng lên, hơi nhướng mày, vành mắt ửng đỏ, đôi mắt trong suốt sáng ngời giống như được cơn mưa gột rửa. Sau đó cô bỗng nhiên cong môi, cười nói:"Xin lỗi Lục tiên sinh, tôi làm ướt áo anh rồi.
"Giọng nói đầy ý trêu chọc. Lục Hi cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người, đột nhiên xụ mặt,"Chậc, cái áo này của tôi đắt lắm, có điều……" Hắn chuyển lời, hơi nhướng mày, "Tôi tin với nhân phẩm của Cẩm Nhi hẳn là sẽ không quỵt nợ, à, đúng rồi, còn có lúc nghe được tin em bị bắt cóc, tôi đã làm rơi một chiếc laptop, tin là Cẩm Nhi cũng sẽ bù cho tôi.
"Tô Cẩm chớp mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt, sự cảm động vừa rồi nháy mắt đều vứt cho chó ăn. Áo sơ mi thì thôi đi, laptop cũng có thể tính lên đầu cô?"Ừm……" Nhìn dáng vẻ không nói nên lời của cô, Lục Hi suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như laptop là tại tôi bất cẩn làm rơi."
Tô Cẩm: Anh cũng biết cơ à.
"Được thôi, cái này có thể không tính." Lục Hi gật đầu, nói tiếp: "Nhưng áo sơ mi thì phải đến cho tôi. Hơn nữa thứ nhất không chấp nhận mua hàng online, thứ hai phải là cái tôi thích."
Lúc này Tô Cẩm mới hiểu ra, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt khinh bỉ người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, không được mua hàng online còn phải là cái hắn thích, cho nên kỳ thật mục đích cuối cùng của người đàn ông này chính là đi dạo phố với cô?
"Được." Tô Cẩm sảng khoái gật đầu, nếu người nào đó muốn xách túi quẹt thẻ như vậy, thế thì cô sẽ cho hắn một cơ hội.
"Sao anh biết tôi bị bắt cóc?"
Tâm trạng Tô Cẩm dần bình tĩnh lại, những câu hỏi liên tiếp nảy ra trong đầu, liến thoắng hỏi: "Ba mẹ có biết không? Anh trai thì sao? Làm thế nào mà anh tìm được tôi……"
"Cẩm Nhi."
Nghe cô nhắc tới ba và anh trai, lúc này Lục Hi mới nhớ tới ba vợ và anh vợ tương lai còn đang đợi ở văn phòng, hắn cắt ngang những câu hỏi liên tiếp của Tô Cẩm, lấy điện thoại của mình ra mở khóa rồi đưa cho cô, "Là anh trai em nói cho tôi biết, tôi cũng không rõ tình hình của ba mẹ em, gọi cho anh trai em báo bình an trước đi."
"Ồ ồ, được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!