Chương 16: (Vô Đề)

"Bác tài," Tô Cẩm bình tĩnh mở khóa màn hình điện thoại rồi nắm trong tay, "Đường này……" Cô nhíu mày.

"Cô nói tuyến đường à," người phụ nữ trên ghế lái quay đầu lại, lộ ra một gương mặt rất bình thường, dáng vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt mang theo ý cười, trả lời:

"Không phải sắp đến giờ cao điểm đi làm sao, đường kia kẹt xe rất nghiêm trọng, mặc dù đi đường này vòng hơi xa một chút, nhưng lại không có nhiều xe. Nếu cô muốn đi đường kia thì bây giờ chúng ta quay lại nhé?"

Ngữ khí quen thuộc, giọng nói cũng rất nhanh nhẹn.

Tô Cẩm cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nói chuyện với Minh Huyên xong cô còn ngồi một mình trong quán cà phê một lúc, bây giờ đã hơn 8 giờ, xe trên đường cũng đông đúc dần lên, không còn thưa thớt như lúc đi nữa.

Đúng là sẽ kẹt xe, nghĩ như vậy, cô thả lỏng lông mày, hỏi: "Vậy đi đường này đến Minh Ngọc Viên thì mất bao lâu?"

"Cũng không lâu lắm, khoảng 40 phút gì đó," tài xế quay đi, vừa vặn phía trước là đèn đỏ, bà ta dừng xe rồi quay đầu lại nói: "Thế nào, cô muốn đi đường nào?"

40 phút, Tô Cẩm suy nghĩ một chút, vốn dĩ từ Hồng Tinh Đình về nhà chỉ cần 20 phút, nhưng nếu tắc đường thì ít nhất cũng phải hơn một tiếng……

"Bác tài, cứ đi đường này đi."

Cô cười nói.

"Được rồi." Tài xế gật đầu, tiếp tục lái xe về phía trước.

Xe cộ xung quanh qua lại như thoi đưa, hơn nữa xe cũng chạy về phía Minh Ngọc Viên, Tô Cẩm hoàn toàn yên tâm, cúi đầu nghịch dây đeo điện thoại.

Hơn nửa tiếng yên lặng trôi qua, taxi ngày càng đến gần Minh Ngọc Viên, Tô Cẩm dựa vào lưng ghế sau, khẽ ấn ấn thái dương, cô cảm thấy hơi choáng váng, còn hơi buồn ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng.

Do buổi sáng không ngủ đủ sao?

Cô thở dài, cố thêm một chút nữa là về đến nhà rồi.

Nhưng giây tiếp theo, cô đã chìm vào bóng tối.

Một chiếc xe taxi chạy như bay qua cổng Minh Ngọc Viên, biến mất ở chỗ ngoặt.

Minh Ngọc Viên, biệt thự số 19.

Hàn Mộng đi từ trên lầu xuống, rẽ vào nhà ăn, nhưng lại nhìn thấy mỗi một mình Lâm Khê Duyệt đang ngồi trước bàn.

"Khê Duyệt, đi gọi Tiểu Cẩm xuống ăn cơm."

Bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nhíu mày phàn nàn: "Đã hơn 9 giờ rồi, có ngủ nướng thì cũng không thể bỏ bữa được.

"Lâm Khê Duyệt chớp mắt, đặt cái thìa trong tay xuống rồi lên lầu. Thật ra cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù ngày thường đúng là Tô Cẩm sẽ ngủ nướng, nhưng thường là lúc này đã dậy rồi. Nhanh nhẹn đi lên lầu hai, đến trước cửa phòng Tô Cẩm, cô giơ tay gõ cửa gọi:"Chị ơi, mẹ bảo chị xuống ăn cơm!"

Trong phòng không hề truyền ra âm thanh như dự đoán, Lâm Khê Duyệt nhíu mày, không phải chứ, ngủ sâu như vậy sao? Cô đưa tay gõ thêm mấy cái, gọi: Chị! Chị ơi!

Một lúc sau, bên trong vẫn không vang lên tiếng động nào.

Lâm Khê Duyệt nghĩ một chút rồi mở cửa phòng ra, trên giường ngăn nắp gọn gàng.

Không có ở phòng? Cô sửng sốt, ra ngoài rồi sao?

"Mẹ ơi, chị không có ở trong phòng." Cô đi vào nhà ăn, nói với Hàn Mộng đang ngồi trước bàn.

"Không có ở phòng?

"Hàn Mộng cũng sửng sốt, sớm như vậy đã ra ngoài rồi sao. Nghĩ một lát, bà lớn tiếng gọi:"Má Từ! Má có thấy Tiểu Cẩm đâu không?"

Má Từ từ phòng khách đi vào, trong tay cầm giẻ lau nói: "Đại tiểu thư sáng sớm đã cũng thiểu gia ra ngoài rồi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!