Hoặc có lẽ nên đổi thành "Ngã kiến khanh khanh đa vũ mị"
(Ta thấy khanh khanh quá xinh đẹp/ Khanh khanh: cách xưng hô thân mật giữa vợ chồng)
Khanh khanh……
Thầm lặp lại cách xưng hô này trong miệng vài lần, đáy lòng Lục Hi hơi nóng lên, môi mỏng thoáng lộ ra ý cười nhẹ.
Điệu vũ kết thúc, bốn người cùng đi về phía bàn ăn.
Tô Cẩm và Lục Hi đã ngồi xuống ghế cao cạnh bàn ăn, còn Lâm Khê Duyệt và Tô Việt lại bị ngăn lại.
Đứng trước mặt bọn họ là một cô gái tóc ngắn gọn gàng, đi giày cao gót cao đến khoảng ngang lông mày Tô Việt. Rõ ràng là một cô gái, nhưng trong trường hợp thế này lại không mặc váy mà trên người lại là một bộ âu phục nữ màu xanh đậm được thiết kế riêng.
Tô Cẩm chỉ mới nhìn thấy một bên mặt đã không khỏi thầm líu lưỡi, ngũ quan xinh đẹp bá khí, cả người đầy khí chất nữ vương như vậy, ngoại trừ Minh Huyên – người thừa kế mà Minh gia coi như con trai nuôi lớn thì còn ai vào đây?
Chỉ là…… Cô hơi nhíu mày, mặc dù Minh Huyên và Tô Việt có hảo cảm với nhau, nhưng hai người chưa bao giờ làm rõ, bây giờ Minh Huyên đột nhiên ngăn Tô Việt lại, chẳng lẽ là muốn……
"Anh trai thích Minh tiểu thư?"
Lục Hi hỏi.
"Sao anh biết ――" Tô Cẩm sửng sốt, câu hỏi vừa ra đến miệng liền phản ứng lại, mày dài hơi nhướng lên, lạnh lùng nói: "Đó là anh trai của tôi!"
"Lỡ lời." Lục Hi cong môi, không chút do dự thừa nhận sai lầm, nói tiếp: "Anh trai em thích Minh tiểu thư.
"Vừa rồi còn là câu hỏi, bây giờ đã đổi thành ngữ khí vô cùng khẳng định. Thấy Lục Hi sảng khoái sửa lại xưng hô như vậy, Tô Cẩm nhướng mày, cũng không bám riết không buông nữa, nghi hoặc nói:"Sao anh biết?"
"Ánh mắt.
"Lục Hi cong cong môi. Ba người Tô Việt đứng phía trước cách hắn và Tô Cẩm và không xa, Tô Cẩm vừa vặn nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt Minh Huyên, hắn cũng vừa vặn nhìn thấy đôi mắt của Tô Việt."Ánh mắt Tô Việt nhìn Minh Huyên……" Hắn dừng lại một chút, tiếp tục: "Giống hệt như cách tôi nhìn em."
Tô Cẩm sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, gương mặt thanh tuấn đầy vẻ dịu dàng, mắt đào hoa tràn đầy sự nóng bỏng mà cô xem không hiểu.
Thích…… Sao?
Cô chớp mắt, quay đầu đi.
Cô gái trước mắt vén mái tóc dài sang một bên, lộ ra nửa bên cổ trắng như ngọc, Lục Hi khẽ thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
Tô Việt và Minh Huyên nắm tay nhau đi về phía cửa, Lâm Khê Duyệt đi đến chỗ cách Tô Cẩm không xa ngồi xuống, chớp chớp mắt với Lục Hi, biểu lộ mình rất biết điều, không quấy rầy thế giới của hai người.
Chỉ là, không phải ai cũng biết điều như vậy.
Lục Hi nhìn người đàn ông cầm champagne đi tới, hơi cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong ly, giấu đi tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt.
"Đàn em Tô Cẩm, sinh nhật vui vẻ."
Người đi tới mặc một vest vừa người màu xanh ngọc, mặt mày đoan chính, trên mặt mang ý cười nho nhã điềm đạm, nâng ly với Tô Cẩm.
"Đàn em?" Tô Cẩm có chút nghi hoặc.
"Anh cũng là sinh viên của trường Đại học Thâm Hải, mặc dù đã ra trường hai năm, nhưng một tiếng đàn em này vẫn gọi được chứ."
Thấy Tô Cẩm không có ý cụng ly với mình, hắn cũng không để ý, thuận tay đặt ly rượu lên bàn ăn, vươn tay phải nói: "Triệu Văn Hoa.
"Triệu Văn Hoa, người thừa kế Triệu gia, mà thực lực của Triệu gia chỉ kém hơn tam đại gia tộc một chút. Tô Cẩm nghĩ một chút, đứng dậy định lịch sự bắt tay với hắn, nhưng bên cạnh lại vươn ra một cái tay khác."Triệu tiên sinh đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!