Chương 8: (Vô Đề)

Nội dung trong quyển thoại bản này khá rõ ràng.

Cái gì mà yêu với chả đương, anh với chả em, trò chơi nh*c d*c này khiến cho một thẳng nam như Bạch La La cũng phải mặt đỏ tai hồng, cậu nhìn sơ qua một lần rồi khép sách lại.

Sau khi đóng sách, Bạch La La liếc mắt thì lập tức nhìn thấy họ tên của tác giả nằm bên gáy của quyển thoại bản. Không thấy thì thôi, thấy rồi còn khiến cậu tức điên lên, thật đúng là cậu có quen với vị tác giả này

- Chính là Hạ Bạch Phong, cái người ngày đó muốn dẫn Mão Cửu đi.

Bạch La La: "…" Không nên đắc tội với người có văn hóa.

Mão Cửu thấy vẻ mặt của Bạch La La vô cùng tệ, bèn mở miệng hỏi: "Vương gia, thoại bản này có gì không ổn sao?"

Bạch La La nhìn Mão Cửu một cái, nghĩ thầm không có gì không ổn cả, chẳng qua là trong thoại bản ngươi bị ta xxx mà thôi. Nhưng cậu không muốn k*ch th*ch Mão Cửu đáng yêu nhà cậu, nên chỉ lắc đầu nói không có gì, sau đó nhanh chóng lấy quyển thoại bản kia nhét vào trong ngực.

Mão Cửu thấy Bạch La La không muốn nói, nên không tiếp tục truy hỏi nữa, có điều giọng nói của tiên sinh kể chuyện ở đại đường của tiệm trà càng ngày càng vang dội, làm mặt mày của Bạch La La trong phút chốc đanh lại.

May mà tiểu nhị kịp thời đưa thức ăn đến, lúc này bầu không khí lúng túng mới có dấu hiệu hòa hoãn.

Rượu ngon, hương vị thức ăn cũng không tồi, nhưng mà trong đầu của Bạch La La lúc này chỉ xoay vần hình ảnh vừa nhìn thấy trong thoại bản, cuối cùng ngay cả nhìn cậu cũng không dám nhìn Mão Cửu nữa.

Mão Cửu thấy trên khuôn mặt bạch ngọc của chủ tử nhà mình hiện lên sắc đỏ, không biết có phải là do đọc thoại bản nên xấu hổ hay không, hay đơn thuần chỉ vì men rượu.

Rượu vào nóng người, Bạch La La cởi áo choàng ra, tay đỡ cằm híp mắt nghe tiên sinh kể chuyện.

Tiên sinh đúng lúc kể đến đoạn vị quý nhân kia vì cứu người hầu của hắn mà xông vào pháp trường, liều mạng cướp người trên Đoạn Đầu Đài, dưới đài là một rừng âm thanh hò hét cổ vũ, còn có người vung tiền thưởng cho tiên sinh kể chuyện. Bạch La La nghĩ thầm, nếu lúc trẻ mình mà gặp phải cảnh này chắc chắn mình sẽ mặc mưa mặc gió đi tìm người này để lý luận.

Vào tiệm không ngờ lại được nghe kịch, mà vừa nghe lại làm bản thân tức đến ứ nghẹn, Bạch La La hầm hừ uống hết nửa bầu rượu, càng uống càng tức, thế là hằm hằm nói muốn về.

Mão Cửu đứng dậy nói nhỏ: "Ngoài trời rất lạnh, chủ tử mặc áo choàng vào."

Bạch La La nói: "Ta có tinh thần chính đại cương trực vững như bàn thạch, còn sợ lạnh sao?"

Mão Cửu: "…"

Thế là Bạch La La nhất thời nóng đầu, mạnh mẽ từ chối đề nghị của Mão Cửu, kiên trì lấy tinh thần chính đại cương trực của mình chống lại cái lạnh của ngày đông giá rét, sau đó cứ như vậy mà trở về. Lúc đến cửa Vương phủ đã gần như bị đông lạnh cứng ngắt, thảm nhất chính là cậu mới vừa ch** n**c mũi, lại phát hiện thế mà bị đông cứng rồi.

Lúc quản gia đi ra thì thấy Bạch La La đang co ro tự ôm lấy mình, vai co rúm lại, đi đến bên người Mão Cửu, hình tượng run như cầy sấy này của cậu thiếu chút nữa đã làm quản gia không phân biệt được ai mới là thị vệ ai mới là Vương gia nữa.

"Ông trời con của ta ơi!" Quản gia đau lòng, nhanh chóng đưa Bạch La La vào phòng nói: "Áo choàng của ngài đâu? Sao lại mặc mỏng như thế mà trở về chứ?"

Bạch La La vừa run rẩy vừa nói rằng cậu không lạnh.

Quản gia nghi ngờ nghĩ, không phải là Vương gia nhà mình đã bị cái lạnh làm cho ngu người rồi chứ. Thế là quay đầu lại khiển trách Mão Cửu, nói sao có thể chiều theo ý muốn quậy phá của Vương gia như thế.

Mão Cửu cúi đầu nghe giáo huấn, không phản bác lời nào.

Bạch La La nói: "Chuyện này không liên quan đến y, đều do ta."

Quản gia nói: "Gia ơi, trời lạnh như vậy, cẩn thận bị cái lạnh nhập vào người thành bệnh đó!"

Ông nói xong liền nhanh chóng cho người chuẩn bị lò sưởi và canh gừng, sau đó nhét Bạch La La vào chăn.

Bạch La La uống canh gừng xong, bèn chui vào ổ chăn, vừa rồi do lạnh nên cậu vẫn chưa cảm nhận được men say, giờ này lại bắt đầu phát tác rồi, Bạch La La cứ như vậy mà mơ màng ngủ thiếp đi.

Quản gia thấy thế, quan sát Mão Cửu một chút rồi thở dài nói: "Ngươi hầu hạ Vương gia đổi y phục đi, nhớ kỹ đừng để ngài ấy cảm lạnh, đã gần Tết rồi, ngã bệnh lại không hay."

Mão Cửu gật đầu.

Ánh mắt của quản gia nhìn Mão Cửu và Bạch La La có chút phức tạp, dường như đang nghi hoặc không biết rốt cuộc là Mão Cửu này có mị lực gì mà có thể làm cho Vương gia nhà ông đổi tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!