Đối với Bạch La La mà nói năm mới vẫn luôn là ngày lễ quan trọng nhất.
Cho dù là khi xuyên vào các thế giới khác nhau, hay là ở thế giới gốc của cậu, các ngày lễ đều phải ăn mừng thật linh đình.
Trong Vương phủ tràn đầy không khí vui vẻ của mừng năm mới, trên cửa sổ dán hoa giấy đỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, đèn lồng đỏ rực treo khắp các viện, ngoài cổng dán câu đối xuân, ngay cả y phục cũng muôn màu rực rỡ.
Bạch La La đang ngồi bên đống lửa ăn khoai lang vừa được nướng chín.
Củ khoai vừa ngọt lại vừa mềm, trong mùa đông giá rét mà nuốt nó vào bụng thì chẳng còn gì tuyệt hơn.
Bạch La La ăn liền hai củ, chuẩn bị lấy củ thứ ba thì quản gia nhà cậu đã thâm sâu nhắc nhở: "Vương gia, lát nữa hoàng thượng đến, ngài ăn nhiều như vậy, chốc nữa lại ăn không được mất."
Lúc này Bạch La La mới tiếc nuối mà ngừng tay.
Mão Cửu thì lại không có nhiều lo lắng như Bạch La La, đây chính là thời điểm y ph*t d*c, ngày thường luôn ăn được rất nhiều, cho dù là ăn ba bốn củ khoai cũng không ảnh hưởng gì, còn muốn ăn thêm nữa.
Thế là Bạch La La liền dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn Mão Cửu.
Ngón tay của Mão Cửu thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ lột vỏ khoai lang thôi mà nhìn cũng rất đẹp mắt, nếu ở hiện đại thì rất có thể sẽ đi làm người mẫu bàn tay.
Bạch La La lại nhìn bàn tay của mình, tay của cậu so với Mão Cửu thì nhiều thịt hơn một chút, trắng hơn một chút. Có điều là một người đàn ông, cần trắng như vậy để làm gì chứ, chuyển sang màu lúa mạch mới đẹp.
Mão Cửu lột vỏ xong, đưa khoai lang đến miệng cắn một miếng hết nửa củ. Trên môi y dính đầy vụn khoai, y bèn lè lưỡi ra l**m, Bạch La La nhìn thấy cảnh này thì trái tim không hiểu sao lại đập mạnh một cái.
Nhưng cậu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ lẩm bẩm bảo phải để Mão Cửu ăn ít lại một chút, không khéo buổi tối lại ăn không ngon.
Quản gia không mặn không nhạt nhắc nhở Bạch La La, nói là với sức ăn của Mão Cửu thì Vương gia ngài không cần phải lo lắng, cho dù có ăn thêm hai củ thì buổi tối vẫn có thể ăn cơm như thường.
Ánh mắt của Bạch La La càng thêm tủi thân.
Theo lý thuyết thì hôm nay Hoàng Thượng sẽ tới Vương phủ ăn một bữa cơm, mà thức ăn trong bữa cơm đó đều phải thuộc hàng thượng phẩm, nhưng bây giờ Bạch La La không thể nào vui nổi. Bởi vì mỗi lần gặp Hoàng Thượng, cậu đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ thân phận này bị vạch trần.
Không thể không nói nhân viên tác nghiệp thực sự rất cực khổ.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng nhiều, lúc Hoàng Thượng đến thì trời đã hoàn toàn tối mịt.
Bạch La La hành lễ, rồi ngồi vào bàn cùng hoàng huynh.
Không biết có phải là do thời tiết gần đây quá lạnh hay không, mà sắc mặt hoàng huynh của cậu có vẻ không được tốt lắm, khi ăn cơm còn khục khặc ho khan.
Bạch La mở lời hỏi hắn, hắn lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói là do bị nhiễm phong hàn.
Trên bàn mặc dù là đồ ăn gia đình bình thường, nhưng đều được làm cực kỳ tinh xảo, hương vị cũng rất ngon. Nhưng Bạch La La và hoàng huynh đều không động đũa, vì Bạch La La ăn khoai lang quá nhiều, còn vị hoàng huynh kia của cậu thì hình như là khẩu vị có vấn đề.
Trong lúc dùng bữa, không thể không có một bình rượu ấm để kế bên, dùng để nhấm nháp.
Rượu là rượu thuốc, sau khi được đun lên cảm giác cay nồng hoàn toàn bị áp xuống, không khác gì nước trái cây. Bạch La La khá mê rượu, cho nên uống hơi nhiều một chút, nên mặt giờ đây đã ửng hồng hây hây.
Hoàng huynh của cậu nói: "Nghe nói mấy tháng trước tỷ đệ con của Võ lâm minh chủ Đỗ gia đến đây tìm đệ?"
Bạch La La trầm giọng đáp: "Đúng vậy."
Hoàng Thượng nói: "Đệ đó, đúng là người nào cũng dám trêu chọc."
Bạch La La cười lúng túng.
Hai người lại ăn với nhau một hồi, Hoàng Thượng như là cố ý nói: "Tên thị vệ có ngoại hình giống đệ như đúc đâu? Sao không nhìn thấy y?"
Bạch La La rất thức thời tiếp lời, cậu nói: "Nếu hoàng huynh muốn gặp y thì thần đệ sẽ gọi y đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!