Chương 6: (Vô Đề)

Nếu là người trong giang hồ bình thường thì Bạch La La sẽ tìm đại một cái cớ nào đó để đuổi đi, nhưng hai tỷ đệ Đỗ Vi và Đỗ Tiêm lại là con của Võ lâm minh chủ, nếu thật sự bị truy cứu thì e rằng sẽ lớn chuyện.

Trong tuyến thế giới gốc, Viên Phong Yên chưa từng gặp những chuyện như vậy. Bởi vì từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ để Mão Cửu gỡ mặt nạ xuống, nói cách khác, trừ hắn ra thì không còn ai biết dáng vẻ của hắn và Mão Cửu giống nhau nữa.

Cho đến lúc chết đi, Mão Cửu vẫn không có bất kỳ một thân phận nào để ở bên cạnh hắn, y sinh ra trong bóng tối, cả đời chưa từng có được một thân phận quang minh chính đại.

Bạch La La không thể đối xử với Mão Cửu giống như Viên Phong Yên được. Vì vậy, từ lúc cậu vừa vào thế giới này làm nhiệm vụ, cậu đã cố gắng làm cho Mão Cửu biết y chính là "người", chứ không phải là "đồ vật" luôn phụ thuộc vào người khác – Về mức độ hoàn thành của nhiệm vụ, đều là do hệ thống đánh giá. Bởi vậy, nếu Mão Cửu nửa chừng rời khỏi thì Bạch La La sẽ triệt để rời khỏi tuyến thế giới này, nếu sau đó chẳng may có chuyện gì xảy ra thì Bạch La La sẽ khó mà kiểm soát được.

Song khi gương mặt thật của Mão Cửu bị người khác nhìn thấy, Bạch La La mới phát hiện ra là những người đó dường như rất có hứng thú với y, kể cả là Hạ Bạch Phong đã rời đi, hay là hai tỷ đệ Đỗ thị.

Ngày hôm sau khi hai tỷ đệ quyết định tạm thời ở lại Vương phủ, đã bắt đầu quấy rầy Mão Cửu.

Mão Cửu ở bên cạnh phòng của Bạch La La, trời mới tờ mờ sáng, Bạch La La vẫn còn đang mặc thụy bào mơ màng ngồi ở trên giường đã nghe thấy âm thanh của Đỗ Vi vọng lại.

Đỗ Vi gọi: "Mão Cửu, ngươi dậy rồi sao, ta có làm điểm tâm, cùng nhau ăn nhé."

Bạch La La nghe xong, choàng áo vào bước vội ra ngoài, cậu vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Đỗ Vi đang mỉm cười nhìn Mão Cửu luyện võ.

Lúc này trời đã vào đông, Mão Cửu cởi áo, lộ ra khuôn ngực và cơ bụng rắn chắc, mồ hôi chảy xuống cổ trượt vào trong khuôn ngực, vì chênh lệch nhiệt độ trong ngày mà quanh người của Mão Cửu có một chút sương trắng thoáng lượn lờ, càng làm nổi bật lên thêm nhiều tư vị. Dáng vẻ này, ngay cả Bạch La La nhìn cũng phải khen một tiếng, rất có hương vị đàn ông nha!

Đỗ Vi hoàn toàn không có sự rụt rè của phụ nữ cổ đại, nàng mỉm cười dịu dàng nhìn Mão Cửu, con ngươi không ngừng liếc tới eo và ngực của y, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Mão Cửu, nàng dịu dàng nói: "Mau lau đi, đừng để bị cảm lạnh." Nàng nói xong, đưa khăn tay cho Mão Cửu.

Bạch La La: "…" Theo trí nhớ của cậu, trước kia Đỗ Vi chưa từng đưa khăn cho Viên Phong Yên một lần nào cả.

Mão Cửu không nhận khăn từ trong tay nàng mà nhìn về phía Bạch La La vẫn đang mặc thụy bào, khoác thêm một kiện y phục rồi sau đó nhìn về phía Vương gia lên tiếng chào hỏi.

"Ừ." Bạch La La đáp, hỏi: "Dậy từ sớm?"

Mão Cửu gật đầu.

Đỗ Vi cười, nói với Bạch La La: "Vương gia, để Mão Cửu nhà ngươi đi ăn điểm tâm với ta được chứ?"

Bạch La La nói: "Ngươi hỏi y đi, nếu y đồng ý đi thì đi, còn không thì thôi."

Đỗ Vi: "Mão Cửu?"

Mão Cửu nhìn Đỗ Vi lại nhìn Bạch La La, ngay lúc Bạch La La cho rằng y sẽ từ chối, không ngờ y lại hờ hững nói ra chữ: "Được."

Bạch La La: "…"

Đỗ Vi nhìn Bạch La La cười tươi rói, sau đó dẫn Mão Cửu đi.

Nhìn theo bóng lưng của Mão Cửu, Bạch La La có cảm giác mình như một lão già bị người nhà vứt bỏ, cậu nghẹn ngào, cuối cùng vẫn không gọi Mão Cửu quay lại, thất thểu lê bước trở về phòng thay y phục.

Hệ thống vô trách nhiệm của cậu còn an ủi cậu, nói đây chính là tiến bộ đó. Trước kia, Mão Cửu cứ xem mình là nô lệ, không dám ngỗ ngược với Bạch La La, bây giờ cuối cùng Mão Cửu cũng đã xem bản thân mình là con người, nên việc đồng ý với lời mời của Đỗ Vi là chuyện rất bình thường.

Bạch La La nói: "Thế lỡ như y thích Đỗ Vi thì phải xử lý thế nào?"

Hệ thống nói: "Đây không phải là chuyện tốt à, con cái rồi cũng có một ngày phải gả ra ngoài, à không, cưới vợ."

Bạch La La im lặng, mặc dù biết hệ thống nói đúng, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình như người cha già nhìn thấy con cái lớn lên, trong lòng vẫn có chút không nỡ.

Chờ Bạch La La thay y phục tử tế, đi đến phòng ăn thì tỷ muội Đỗ Vi và Mão Cửu đã ăn sắp xong rồi.

Mão Cửu ngồi bên cạnh Đỗ Vi, vẻ mặt vẫn bình đạm như thường ngày, nhìn thấy Bạch La La tới, chỉ gọi một tiếng chủ tử, thậm chí còn không muốn đứng lên nữa.

Bạch La La thuận miệng đáp, ngồi xuống bên cạnh Mão Cửu, bắt đầu húp cháo.

Không biết là Đỗ Vi có thật sự có ý với Mão Cửu hay không, hay chỉ là cố ý diễn cho Bạch La La xem, nhưng mà thái độ của nàng với Mão Cửu còn khá thân mật, cười tủm tỉm hỏi lung tung, đáng tiếc, Mão Cửu chính là một cái hũ nút, nửa ngày mới đáp trả một câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!