Chương 50: (Vô Đề)

Một nhóm người đánh nhau, hầu hết đều cầm gậy gỗ. Đoạn trước của gậy gỗ đều được cột dao găm hoặc là hòn đá, trông hết sức đơn sơ.

Chỉ là đáng tiếc tuy rằng bọn họ dùng chính là vũ khí thô sơ nhất, lại không phải người nguyên thủy chân chính, mà là một đám lưu manh cực kỳ hung ác bị ném từ một hành tinh khác đến. Cuộc chiến mà Bạch La La nhìn thấy, tựa hồ như là đám người có số lượng nhiều muốn chiếm tài nguyên của một nhóm khác. Đoàn thể đang muốn thôn tính tài nguyên kia có lẽ hơn hai mươi người, đại đa số đều là đàn ông có thân hình cường tráng, chỉ có một người thân hình cân đối có mái tóc dài là phụ nữ.

Mà số người đang bị chiếm tài nguyên kia lại ít hơn. Bạch La La quan sát trong chốc lát, phát hiện cho dù là bên chiếm đoạt hay là bên bị chiếm đoạt đều không có người thể lực kém, không nghi ngờ gì nữa, những người có thể lực kém sớm đã bị đào thải từ lâu.

Bởi vì sử dụng chính là phương pháp nguyên sơ nhất, cho nên cảnh tượng cũng cực kỳ đẫm máu và tàn khốc.

Bạch La La tận mắt nhìn thấy một người trong đó giơ một cục đá lên đập nát đầu một người đang sống sờ sờ khác, còn người bị đập chết tiếp tục vùng vẫy cho đến khi đầu hoàn toàn vỡ vụn mới thôi.

Trận cướp bóc này bắt đầu đột nhiên, cũng kết thúc nhanh chóng.

Cuối cùng kết cục không hề nghi ngờ chính là phe ít người hơn thất bại bị chiếm hết toàn bộ, nói là bị cướp, trên thực tế bọn họ thất bại đều đã bị gi. ết chết. Mà người thắng trông cũng chỉ hứng thú với vật tư, ra tay giết không thấy nương tay một chút nào.

Mấy người Bạch La La ở trên quái vật đá, quan sát cảnh giết chóc từ xa.

Viên Thù Trạch đã nôn ra hết tất cả mọi thứ trong bụng, hoàn toàn nôn khan, cậu ta xoa miệng, sắc mặt trắng bệch, nói: "Anh Vực Minh, chúng ta làm sao bây giờ?"

Mục tiêu của quái vật đá là nguồn nước, nó cũng không cảm thấy mấy sinh vật bé nhỏ này có thể sẽ ảnh hưởng gì được đến nó. Cho nên vẫn đang đi về phía chiến trường đẫm máu vừa mới kết thúc kia.

Bạch La La nói: "Đừng sợ, cứ xem trước rồi nói sau."

Nhóm người thắng vẫn còn đang thu thập chiến lợi phẩm, trong đó có người chú ý tới ngọn núi đang di chuyển về phía của bọn họ.

Sau khi nhìn thấy con quái vật đá tiến về phía bọn họ, trong đám người nổi lên một trận ồn ào, tiếp theo mọi người đều không chút do dự mà mở ra một con đường nhường cho con quái vật khổng lồ này đi. Bạch La La chú ý tới động tác của bọn họ, cũng quan sát vẻ cảnh giác ở trên mặt của bọn họ. Biểu cảm của những người này khiến cho Bạch La La sinh ra một phỏng đoán, cậu nói: "Viên Thù Trạch, cậu cảm thấy con quái vật này ăn chay hay ăn mặn?"

Viên Thù Trạch vỗ vỗ lưng con quái vật đá ở dưới người mình, nói: "Ăn chay nhỉ, em chưa từng thấy nó săn cái gì."

Bạch La La nói: "Tôi thấy không nhất định đâu."

Trước đó cậu còn đang suy nghĩ, vì sao những người từng gặp mặt trước kia không ai dám đến gần cậu, bọn họ chỉ có ba người, hai người trong đó trông còn không hề có sức chiến đấu, theo lý thuyết hẳn là sẽ bị người ta ngấp nghé. Nhưng những người gặp bọn họ đều không có hành động muốn tiến lên, thậm chí đều lựa chọn tránh đi xa xa, tình huống như vậy nhiều hơn, Bạch La La liền bắt đầu tự hỏi nguyên nhân.

Mà từ ánh mắt cảnh giác hôm nay của những người này, quái vật đá dưới thân của cậu khẳng định không hề đơn giản.

Sự thật chứng minh, suy đoán Bạch La La là đúng. Bởi vì khi con quái vật bằng đá càng ngày càng đến gần nhóm người này, bọn họ liền tản ra từ xa, như là vô cùng kiêng kị thứ to lớn này. Mà khi gần đến khoảng cách nhất định, lúc bọn họ thấy rõ nhóm người của Bạch La La ở trên lưng quái vật đá thì trong đám người đột nhiên bộc phát ra tiếng ồn ào kịch liệt.

Bạch La La mơ hồ nghe thấy vài câu linh tinh "Sao có thể." "Sao hắn không bị ăn.". Tảng đá dưới người vẫn là dáng vẻ chất phát chậm chạp mà chở Bạch La La, chậm rãi đi qua trong đám người.

Bạch La La nghe được có người gọi cậu: "Anh bạn."

Bạch La La nhìn lại phương hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một người phụ nữ duy nhất trong hơn hai mươi người đàn ông đang vẫy vẫy tay với cậu. Có lẽ là do quần áo mặc khi rơi xuống tinh cầu này lúc trước đã rách đến không cách nào mặc được nữa, cho nên người phụ nữ quấn lên một bộ da thú, dáng người cô ta nóng bỏng, lại bởi vì vận động thường xuyên nên có đường nét tuyệt đẹp, trước sau lồi lõm rõ ràng thu hút sự chú ý của những người khác, cô ta nói: "Anh bạn, anh có muốn gia nhập với chúng tôi không?"

Đây là lần thứ hai Bạch La La được mời, nhưng cậu cũng không có chần chờ, trực tiếp lắc đầu từ chối.

Đôi mắt của người phụ nữ tràn đầy tò mò, chỉ là đối tượng của ánh mắt cô ta không phải là Bạch La La, mà là quái vật đá ở dưới người của Bạch La La.

Nhìn thấy Bạch La La từ chối, người phụ nữ cũng hoàn toàn không kỳ quái, cô ta quyến rũ cười cười, nói: Vậy có duyên gặp lại."

Bạch La La lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, không trả lời, cậu chẳng muốn gặp lại bọn họ một chút nào.

Không còn đánh nhau để xem, vẻ mặt gặm mía của Tuyết Hủy cũng lười biếng lại, y vỗ làn da của quái vật đá, hừ hừ, giống như bạn nhỏ đang cáu kỉnh vậy.

Cũng không biết có phải ảo giác Bạch La La hay không, hình như cậu mơ hồ cảm thấy quái vật đá ở dưới thân run lên một chút. Có lẽ loại run rẩy này dường như ngày thường đều có, Bạch La La vẫn luôn không có chú ý, hôm nay sau khi bị phản ứng của những người khác đánh thức thì mới giống như mở cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, phát hiện mối liên hệ bí ẩn giữa Tuyết Hủy và quái vật đá.

Viên Thù Trạch còn đang phát run, cậu ta từng gặp qua người chết, nhưng chưa từng thấy nhiều như vậy, cách chết tàn nhẫn đẫm máu thế này.

Mãi cho đến khi ăn chiều, Viên Thù Trạch cũng chưa bình tĩnh lại. Tuyết Hủy ngược lại hoàn toàn không có biểu hiện ra bất kỳ khó chịu nào, thật ra Bạch La La đã nhìn ra được từ vẻ mặt của y, bên trong dáng vẻ của y dễ nhận thấy hoàn toàn chưa có sự thỏa mãn nồng đậm. Bạch La La hoài nghi nếu không phải vì thiết lập tiểu bạch liên của y, thì có lẽ Tuyết Hủy sẽ vỗ tay nói đánh hay lắm, đánh đi, mau đánh nữa đi.

Buổi tối, Bạch La La quyết định xiên thịt nướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!