Chương 49: (Vô Đề)

Người bên kia đang quan sát Bạch La La, Bạch La La cũng quan sát bọn họ. Tuy rằng tâm đã nhấc lên, nhưng trên mặt Bạch La La lại là vẻ lạnh nhạt, không định đến gần, cũng không có cố tình tránh đi.

Ba người thấy thế, hình như bắt đầu mở miệng thương lượng khởi cái gì đó, vài phút sau đưa ra kết luận, không đến gần hướng của Bạch La La. Mà là đi một con đường khác.

Bạch La La thả lỏng ở trong lòng, cậu biết lúc này tuyệt đối không có thể sợ hãi. Hơn nữa hiện tại cho dù là động vật hay là thực vật thì uy h**p lớn nhất đều là thời tiết, cũng không phải đồng loại. Bạch La La biết đạo lý này, nhìn bọn họ đi xa cũng không có buông lỏng cảnh giác. Mãi cho đến khi ba người biến mất ở trong phạm vi tầm nhìn, cậu mới quay đầu tiếp tục đi con đường của mình.

Viên Thù Trạch vẫn luôn biểu hiện sợ hãi, cậu ta run bần bật ở bên cạnh Bạch La La, chờ khi ba người kia đi rồi, mới khàn khàn nói: " Anh Vực Minh, nếu bọn họ ra tay thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Bạch La La giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhàn nhạt nói: "Nên làm cái gì thì làm cái nấy thôi."

Có lẽ là Bạch La La bình tĩnh cũng lây sang cho Viên Thù Trạch, cơ thể của Viên Thù Trạch cũng dần dần bình tĩnh lại. Cậu ta nhìn phía sau lưng rộng lớn của Bạch La La, trong lòng không ngừng cảm ơn trời cao đã cho chính mình gặp được người này.

Bạch La La kỳ thật cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của cậu vậy, khi nhìn thấy ba người kia, cậu còn nói với hệ thống tôi sợ quá, nếu đánh thật thì phải làm sao bây giờ?

Hệ thống nói, cậu đừng sợ, đừng quên cậu đang cõng đại lão đấy.

Bạch La La nói: "Nhưng mà hình như đại lão đang bị bệnh đó."

Hệ thống nói: "Đại lão có bị bệnh thì cũng là đại lão!"

Bạch La La nháy mắt cố lấy lại dũng khí, sau đó cắn hạt dưa cưỡng ép bình tĩnh lại.

Gặp được ba người kia, chỉ là một mở đầu, Bạch La La có dự cảm mấy ngày sau đó bọn họ còn sẽ gặp được một ít người. Những người này hẳn là đã sống trên tinh cầu này hơn một năm. Bọn họ biết nên vượt qua mùa khô gian nan này như thế nào, đều duy trì đi về hướng có nước.

Nếu có thể, Bạch La La thật sự không muốn dựa vào đó, nhưng dựa theo cách nói của Tuyết Hủy chính là, cuối mùa khô ở trên tinh cầu này chỉ còn lại một số nguồn nước cố định, mà nguồn nước này lại là cái gần nhất.

Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Đi cùng với Bạch La La có hàng ngàn loài động vật đủ loại hình thái kiểu dáng. Có loài bò sát, có côn trùng, có loài chim, có động vật ăn thịt cỡ lớn, còn có thực vật. Thiên kỳ bách quái, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

Bạch La La làm một nhân loại, thật sự ở trong đó là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Bởi vì không cẩn thận một cái là có thể sẽ bị động vật cỡ lớn dẫm chết mất đất. Đi được vài ngày cậu đột nhiên thông suốt, buổi tối dẫn theo Viên Thù Trạch và Tuyết Hủy tìm con quái vật đá khổng lồ đang ngủ rồi leo lên lưng của nó.

Lúc trước Bạch La La từng gặp qua con quái vật đá này, kết cấu da của nó không khác nhiều so với đá thật, tuy rằng thân hình rất lớn, nhưng tốc độ di chuyển lại cũng không hề chậm. Chỉ là Bạch La La vẫn luôn không rõ thứ đồ chơi này rốt cuộc này là ăn cái gì. Sinh vật này hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở trên địa cầu, Bạch La La đi vào nơi này, cũng coi như là mở rộng tầm mắt.

Vì thế ba người liền bắt đầu cùng di chuyển với quái vật đá, khi buổi tối mới có thể nhân lúc quái vật đá ngủ mà đi đến khác tìm chút đồ ăn.

Tuyết Hủy cả ngày uể oải, Bạch La La vì khiến y ăn nhiều một chút có thể nói là hao tổn tâm huyết.

Cậu hái được một ít thực vật có thể dùng ăn, lại cắt thịt của một số động vật nhỏ rồi nghiền chúng lại với nhau, sau đó nặn thành viên. Sau đó lại tìm tảng đá phẳng chiên thịt lên.

Khi Bạch La La làm cái này, Tuyết Hủy rốt cuộc đã hơi có tinh thần, bò đến bên cạnh Bạch La La rồi đưa mặt dựa vào trên đùi Bạch La La, nói: "Anh đang làm gì đó."

Bạch La La nói: "Thịt viên."

"Ăn ngon không?" Tuyết Hủy hít hít nước miếng.

Bạch La La véo mặt y một cái, nói: "Ngon."

Tuyết Hủy nói: "Khi nào mới xong á……" Y nói rồi ngáp một cái, xem dáng vẻ là lại mệt rồi.

Bạch La La nói: "Em thật sự không có khó chịu ở đâu sao?"

Tuyết Hủy lẩm bẩm nói mỗi mùa khô y đều như vậy, chờ thêm thì tốt rồi, y không thích trời quá nóng, quá nóng thì y sẽ không có tinh thần gì.

Bạch La La nghe vậy liền yên tâm.

Thịt viên chiên chín, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại. Rau củ giòn tan trong thịt đã loại bỏ cảm giác béo ngậy của thịt, ngược lại làm thịt viên trở nên ngon miệng hơn. Đáng tiếc Bạch La La không có nồi, nếu không thịt viên này dùng nồi nấu thì sẽ càng thanh đạm ngon miệng hơn.

Bạch La La lại lấy ra mấy trái cây rồi đưa cùng với thịt viên cho Tuyết Hủy. Mùi vị trái này giống với cà chua ở trên địa cầu, nhưng vị ngọt và bùi hơn cà chua ở trên địa cầu, cắn xuống liền có thể tràn ngập nước trong khoang miệng. Trên thực tế, khi Bạch La La đi vào tinh cầu này, cậu hài lòng nhất là nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú của cái tinh cầu này……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!