Bạch La La nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời trên đầu. Ở bên cạnh Tuyết Hủy thời gian dài, cậu cũng phát hiện một số chỗ kỳ lạ ở trên người của Tuyết Hủy. Ví dụ như khi Tuyết Hủy tỉnh dậy thì sẽ có tiếng chim hót và côn trùng xung quanh kêu vang, mà khi y nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới tựa như đều sẽ trở nên yên tĩnh xuống. Cứ như thể tinh cầu này cũng theo y đi vào giấc ngủ, cũng cùng với y ngủ rồi vậy. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Tuyết Hủy nằm ở trong lòng ngực Bạch La La, ngủ rất say.
Tóc trắng của y hơi bù xù che khuất hai mắt, nhưng hô hấp đều đều, trên má mang theo một chút đỏ ửng, thỉnh thoảng mơ thấy thứ gì ăn ngon còn chép chép miệng.
Bạch La La cũng nhắm mắt lại, cùng Tuyết Hủy ngủ.
Ngày hôm sau, ba người cùng nhau lên đường.
Tuyết Hủy lấy chân đau làm lý do, một hai phải bắt Bạch La La cõng y đi. Bạch La La nói được, cong lưng cõng Tuyết Hủy nhẹ tựa như tờ giấy ở trên lưng.
Viên Thù Trạch đi theo phía sau bọn họ, ghen ghét trong mắt gần như sắp hóa thành thực chất. Kỳ thật khi bắt đầu tiếp xúc Tuyết Hủy và Bạch La La, cậu ta vẫn luôn cho rằng Tuyết Hủy và Bạch La La là loại quan hệ kia, cho nên còn có mấy phần khinh thuòng Tuyết Hủy. Nhưng theo bọn họ lâu như vậy, Viên Thù Trạch lại phát hiện quan hệ giữa Tuyết Hủy và Bạch La La hoàn toàn không phải như trong tưởng tượng của cậu ta. Bọn họ ngủ chung, lại chưa từng có tiếp xúc trên thân thể.
Bạch La La đối với Tuyết Hủy là bảo gì nghe nấy, lại chưa bao giờ có bất cứ cử chỉ gì vượt qua giới hạn với Tuyết Hủy. Mà ánh mắt Bạch La La tựa như vĩnh viễn đều là trong sáng như vậy, mặc dù là nhìn Tuyết Hủy trần như nhộng thì cũng chưa bao giờ có sinh ra bất cứ suy nghĩ không an phận gì.
Viên Thù Trạch nghĩ, vì sao không phải cậu ta gặp được người này trước chứ.
Ba người vẫn luôn đi phía trước, càng đến gần trung tâm, mật độ của khu rừng càng tăng lên. Dây leo và cỏ dại trên mặt đất khiến cho việc đi lại rất khó khăn, mà mưa có thể rơi xuống bất cứ lúc cũng làm cho không khí trở nên ẩm ướt.
Bạch La La cảm thấy trên người rất không thoải mái, vì thế dứt khoát cởi áo trên ra.
Tuyết Hủy cũng vén lên một nửa quần áo của mình, da thịt hai người chạm nhau, Tuyết Hủy chọc vào sống lưng mịn màng màu lúa mì của Bạch La La nói: "Tại sao anh lại có màu này."
"Phơi nắng là được." Bạch La La vừa chém dây leo, vừa nói, "Em xác định phương hướng không sai chứ."
Tuyết Hủy nói: "Không sai đâu."
Thể lực Viên Thù Trạch có chút theo không kịp, hô hấp càng ngày càng nặng, nhưng cậu ta vẫn không có nói ra muốn nghỉ ngơi, mà là cắn răng tiếp tục đi theo phía sau Bạch La La.
Bạch La La nghe được tiếng th* d*c của cậu ta, nói nghỉ ngơi nửa tiếng ở chỗ này đi.
Viên Thù Trạch nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, Tuyết Hủy cái gì đều theo Bạch La La, y cũng không thèm để ý nghỉ ngơi sẽ trì hoãn, mà là hưng phấn nhảy khỏi người của Bạch La La, nói anh ngồi đi, em đi tìm trái cây cho anh ăn.
Bạch La La nói: "Đừng đi, gần đây nguy hiểm lắm."
Tuyết Hủy nói: "Không sao đâu."
Bạch La La khuyên vài câu, lại thấy biểu hiện của Tuyết Hủy vô cùng cố chấp, vì thế liền để y đi. Nhưng vẫn lặp lại dặn dò Tuyết Hủy đừng đi xa, thử tìm ở gần đây xem, không có thì thôi. Tuyết Hủy đáp được, tựa như tinh linh mà chui vào rừng cây, hoàn toàn không nhìn ra chân còn đau.
Tuyết Hủy đi rồi, chỉ còn lại có hai người Viên Thù Trạch và Bạch La La.
Viên Thù Trạch nhẹ nhàng nói: "Thật hâm mộ hai người."
Bạch La La ừ một tiếng, nhìn về phía cậu ta: "Hâm mộ?"
Viên Thù Trạch xấu hổ cười, không thể không nói, nếu không phải ở chung một khoảng thời gian, Bạch La La có thể thật sự sẽ cảm thấy Viên Thù Trạch cũng là bạch liên hoa không biết cái gì cả, cậu ta nói: "Đúng vậy, quan hệ của anh Vực Minh và Tuyết Hủy tốt như vậy, em thật sự rất hâm mộ."
Bạch La La tùy tiện cười cười, nói: "Cái này có gì đâu mà hâm mộ."
Viên Thù Trạch cười một chút, nói: "Anh Vực Minh xem Tuyết Hủy như em trai sao?"
Bạch La La nói: "Ừm, tôi có một đứa em trai cũng trạc tuổi cậu ấy."
Viên Thù Trạch miễn cưỡng cười cười, cậu ta nói: "Vậy thật đúng là…… Thật tốt quá."
Khi hai người đang nói chuyện, lại đột nhiên nghe từ trong rừng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, Bạch La La rất quen thuộc âm thanh này, hẳn là của Tuyết Hủy phát ra. Bạch La La nghe tiếng lập tức đứng lên, chạy như điên về hướng phát ra âm thanh.
Còn chưa tiến cánh rừng, Bạch La La liền nghe được đã âm thanh " sàn sạt" như là tiếng dây thừng đang chuyển động. Cậu còn chưa phản ứng lại, trên chân liền dẫm lên thứ gì, tầm nhìn đột nhiên xoay ngược lại, cả người đều bị đảo ngược lại.
"Đệch mợ nó!" Một câu th* t*c ra khỏi miệng, Bạch La La muốn khom lưng cắt dây leo kia, sợi dây kia trực tiếp trói tay cậu lại, Bạch La La cả kinh nói: "Hệ thống —— đây là cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!