Chương 46: (Vô Đề)

Bạch La La bị ánh mắt trong trẻo này của Tuyết Hủy nhìn chằm chằm, bỗng nhiên có chút không vững dạ khó hiểu.

Yết hầu của cậu hơi chuyển động, nói: "Đau ở đâu, em cho anh xem nào."

"Ngực đau lắm." Cứ như liễu rủ trong gió mà ôm ngực, Tuyết Hủy mềm mại tựa như một đóa bồ công anh run bần bật ở trong gió lạnh, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió mạnh thổi tan thành từng mảnh, khiến người không khỏi muốn che chở cho y.

Bạch La La nói: "Bị thương sao? Lại đây để anh kiểm tra một chút." Cậu vừa nói, vừa cởi áo Tuyết Hủy để kiểm tra có phải y bị thương ở ngực hay không. Nhưng trên thực tế trên ngực của Tuyết Hủy vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, làn da của y vẫn giữ nguyên trơn bóng trắng nõn như ngọc, sờ lên rất có cảm giác nhẵn nhụi.

"Đau ở đâu?" Bạch La La còn đang hỏi Tuyết Hủy.

"Ngực đau lắm." Mắt tím của Tuyết Hủy tích tụ nước mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra.

Kỳ thật Bạch La La có hơi bội phục bản lĩnh nói khóc là có thể khóc này của Tuyết Hủy, vốn dĩ cậu cho rằng Tuyết Hủy là đang đau thật, nhưng qua sự nhắc nhở của lão tiền bối hệ thống, cuối cùng cậu cũng phát hiện đại lão Tuyết Hủy hoàn toàn không phải đau, mà chỉ là bệnh nghiện diễn lại tái phát rồi.

Bạch La La bất đắc dĩ nói hệ thống: "…… Sao cậu ta không đầu quân vào giới nghệ sĩ luôn đi."

Hệ thống nói: "Có thể là do ngành giải trí ở tinh cầu này không phát triển chăng."

Bạch La La: "……" Nói có lý như vậy cậu không có cách nào phản bác luôn.

Đại lão muốn diễn kịch, Bạch La La có thể làm thế nào đây, còn không phải chỉ có thể cùng phối hợp diễn sao. Vì thế cậu sờ sờ khuôn mặt của Tuyết Hủy, nói: "Rốt cuộc là vì sao em rời đi, có biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm hay không, có biết anh lo lắng cho em đến thế nào không?"

Tuyết Hủy nghẹn ngào nói: "Em, em chỉ là sợ thôi."

Bạch La La thâm tình chân thành, nói: "Em sợ cái gì."

Tuyết Hủy nói: "Em sợ anh không thích em." Y nói xong, nước mắt bi ai tràn mi mà ra, giọt nước mắt trong veo trượt dài trên má rơi xuống trên mu bàn tay của Bạch La La, nhiệt độ kia tựa như cũng muốn làm cho Bạch La La bị phỏng. Bạch La La đau lòng nói: "Anh cho em loại ảo giác này lúc nào, vì sao em lại cảm thấy anh là hạng người này?"

Tuyết Hủy nói: "Vậy anh vẫn thích em nhất sao?"

Bạch La La: "Là em, không sai, là em, mãi mãi đều là em."

Khi hai người ở chỗ này anh tới em đi, Viên Thù Trạch liền ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt như là ăn phải phân vậy. Một màn trước mắt này quả thực chính là kịch bản ngôn tình cũ rích, cơ mà thảm nhất chính là Viên Thù Trạch lại phát hiện bản thân hình như đang đóng vai tiểu tam vô cùng không được người ta thích nhất ở bên trong kịch bản này.

Trên mặt Viên Thù Trạch ngay từ đầu còn treo nụ cười vô cùng miễn cưỡng, sau đó cũng lười cười tiếp, cứ như vậy mà mặt không cảm xúc nhìn Bạch La La và Tuyết Hủy, nghe mỗi một câu buồn nôn đến khiến cho người ta hận không thể điếc luôn cho rồi.

Sau khi diễn khởi động xong thì đến phân đoạn cao trào rồi, chỉ thấy Bạch La La nâng mặt của Tuyết Hủy, phẫn nộ hỏi: "Ai khiến cho em sinh ra ảo giác như vậy? Có phải Viên Thù Trạch nói gì đó với em hay không?"

Viên Thù Trạch nghe được lời này, trong lòng đột nhiên dâng lên. Cậu ta có chút bất an đan hai tay vào nhau, đầu cũng hơi cúi xuống, lại dựng lỗ tai chờ đợi Tuyết Hủy trả lời. Cậu ta biết, nếu Tuyết Hủy thật sự nói chuyện cậu ta đã làm với Lăng Vực Minh thì Lăng Vực Minh tuyệt đối sẽ không cho phép cậu ta lại tiếp tục ở lại đây nữa. Các ngón tay của Viên Thù Trạch xoắn vào nhau, trong lòng không ngừng cầu nguyện Tuyết Hủy vẫn duy trì vẻ ngây thơ gần như ngu xuẩn lúc trước.

Viên Thù Trạch cầu nguyện, tựa như đã có tác dụng.

Sau khi Tuyết Hủy nghe Bạch La La hỏi thì lại đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của mình, lắc đầu, nói: "Không, anh ấy chưa từng nói gì với em hết, Viên Thù Trạch là người tốt, anh đừng hiểu lầm anh ấy."

Bạch La La: "……"

Viên Thù Trạch: "……"

Hai người họ đều có hơi bị câu trả lời của Tuyết Hủy làm cho chấn động, chỉ là đáng tiếc hai sự chấn động này lại khác nhau, Bạch La La là cảm thấy không thể tưởng tượng đối với đại lão còn muốn tiếp tục diễn. Mà Viên Thù Trạch thì kinh ngạc với vì sao trên thế giới này lại có hình người hồn nhiên, ngây thơ, thiện lương đến như vậy. Không sai, là hình người, không phải người.

Theo thánh mẫu Tuyết Hủy lên tiếng, trên người y tựa như hiện lên một vầng hào quang, ngay đến Bạch La La cũng sợ có khi nào y sẽ trực tiếp giương cánh từ phía sau lưng rồi bay về phía thiên đường chưa từng bị ô nhiễm luôn hay không. Tuyết Hủy tựa hồ như đã nhận được sự thỏa mãn quỷ dị từ trong ánh mắt nhìn mình giống như thánh nhân kia của Bạch La La và Viên Thù Trạch, y bi ai cười nói: "Em chỉ là hoài nghi bản thân, em vô dụng như vậy, nếu không có anh…… Em thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ."

Bạch La La tuyệt vọng nghĩ ở trong lòng, đúng vậy, không có tôi thì còn có ai sẽ tận tâm tận lực mà phối hợp diễn với cậu chứ, cho nên đại lão à, sau này cậu có muốn thay đổi bạn diễn thì nhớ cho tôi chết có thể diện một chút nhé. Nhưng trên mặt cậu lại là vẻ mặt kiên định cầm tay Tuyết Hủy, nói: "Tuyết Hủy, em đừng sợ, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em, cho dù anh có chết thì cũng muốn để em sống sót."

Tuyết Hủy vâng một tiếng, môi ngập ngừng.

Bạch La La cho rằng y còn muốn nói gì cảm động nữa thì liền nói: "Em còn không tin anh sao?"

Tuyết Hủy nghe vậy do dự một lát, vẫn là trầm thấp nói: "Vậy, vậy buổi tối còn ăn gà không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!