Trong không khí tản ra mùi xạ hương mơ hồ, Viên Thù Trạch rút tay ra khỏi quần, trên tay cậu ta còn dính chút chất lỏng trong suốt, vừa th* d*c vừa nói với Bạch La La: "Vực Minh, cầu xin anh, giúp em với."
Ngoại hình của Viên Thù Trạch thật ra không tệ, nếu thật sự có hứng thú với đàn ông, có lẽ cũng sẽ bị dáng vẻ này của cậu ta thu hút. Nhưng mà khi Bạch La La nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, phía sau lưng lại tựa như toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong đầu bắt đầu hiện ra cảnh tượng một người bị dây leo treo ngược rồi bị ném vào bên trong bông hoa.
Bạch La La khóc lóc oán trách với hệ thống, nói: "Người này có bệnh sao."
Hệ thống: "……"
Viên Thù Trạch thấy Bạch La La không dao động, chậm rãi quỳ bò tới bên cạnh Bạch La La, cậu ta lôi kéo quần của Bạch La La, nghẹn ngào nói, "Em biết anh thích Tuyết Hủy, cho nên anh không nỡ đụng đến cậu ta, nhưng em không giống vậy, em thấp hèn, em chỉ muốn báo đáp anh thôi, nếu không có anh, em đã sớm chết rồi……"
Trong ánh mắt Bạch La La nhìn cậu ta hiện ra vẻ đồng cảm: "……" Người anh em à, bây giờ cậu cách cái chết cũng không còn xa nữa đâu.
Bản thân Viên Thù Trạch chính là đàn ông, đàn ông không chịu nổi cám dỗ đến thế nào, cậu ta đương nhiên biết rõ. Khi nhìn thấy trên mặt Bạch La La vẫn không có biểu cảm gì, trong lòng cậu ta thầm hận, trên mặt lại càng thêm yếu ớt đáng thương, trong miệng nghẹn ngào: "Em không thể cho anh cái gì cả, chỉ có một tấm thân này."
Cậu ta nói rồi cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra khuôn ngực trắng nõn. Dáng người cậu ta có chút gầy yếu, nhưng đường nét lại vô cùng xinh đẹp, vòng eo mềm mại tinh tế, hai cái chân cũng đặc biệt thon dài. Nhưng Bạch La La thật sự là không thích đàn ông lắm, cậu chỉ nhìn thoáng qua thì liền không chút do dự mà quay đầu đi.
Viên Thù Trạch thấy thế trực tiếp đưa tay nắm lấy góc áo của Bạch La La, cậu ta khóc kêu lên: "Vực Minh, em thật sự rất thích anh, Vực Minh…… Anh cho em một cơ hội đi, em sẽ không tranh giành anh với Tuyết Hủy, em biết bản thân không xứng, em chỉ muốn anh thoải mái thôi…… Không phải anh còn chưa từng chạm vào Tuyết Hủy sao?"
Bạch La La lạnh lùng nói: "Sao cậu cậu biết tôi chưa chạm?"
Viên Thù Trạch trên mặt cứng đờ.
Bạch La La dùng một chân đá văng cậu ta, cười lạnh nói: "Cậu mà cũng xứng so với Tuyết Hủy sao?"
Viên Thù Trạch rốt cuộc cũng buông tay, cậu ta khóc kêu nói: "Đúng vậy, em không xứng, nhưng em chỉ muốn sống tiếp, em sai rồi sao? Không trộm không cướp, em dùng cơ thể của mình để đổi lấy, em sai rồi sao?"
Bạch La La nghe vậy trầm mặc một lát, đúng vậy, với tố chất thân thể của Viên Thù Trạch, muốn sống sót một mình ở trong rừng cây thì gần như không có khả năng. Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, mới khiến cho cậu ta có thể không màng mà muốn đi theo Bạch La La.
Viên Thù Trạch thấy Bạch La La hình như có chút mềm lòng, chạy nhanh đốt thêm lửa, hắn nói: "Em chưa từng làm chuyện hại người, cho dù bị đưa đến nơi này, cũng là bị người ta hãm hại, em muốn về nhà, muốn sống tiếp……"
Bạch La La nói: "Cậu không cần làm những việc này, tôi không cần."
Viên Thù Trạch nhanh chóng gật đầu.
Bạch La La nói: "Chỉ cần cậu không có suy nghĩ hại người thì tôi sẽ không vứt bỏ cậu." Cậu nói xong, cũng không thèm nhìn Viên Thù Trạch nữa mà xoay người rời đi.
Viên Thù Trạch nhìn bóng dáng không lưu tình chút nào của Bạch La La, cắn môi thật mạnh.
Khi Bạch La La trở lại bên cạnh Tuyết Hủy, tự nhiên lại sinh ra một loại cảm giác tội lỗi ban đêm thức dậy lén ra ngoài gặp tiểu tam, sau đó quay trở lại ngủ với vợ mình không thể hiểu được này.
Bạch La La nằm xuống, Tuyết Hủy lẩm bẩm một tiếng, yên lặng thu mình vào trong lòng ngực Bạch La La.
Bạch La La ôm bờ vai của y, trong lòng nghĩ, đại lão, tôi thật sự không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cậu đâu nha. Nghĩ như vậy, trong lòng cậu lại bình tĩnh lạ thường một chút, nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau, Bạch La La đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, để lại hai người Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch hái trái cây ở gần nơi cắm trại.
Tuyết Hủy hình như có chút tâm sự, không nói giỡn với Viên Thù Trạch giống như ngày thường, khi hái trái cây còn không cẩn thận cắt trúng tay. Viên Thù Trạch thấy thế liền giúp Tuyết Hủy rửa sạch miệng vết thương, nói: "Sao lại không cẩn thận vậy, nếu không cậu đừng làm nữa, để tôi làm cho."
Trong đôi mắt tím của Tuyết Hủy có chút ưu sầu, y nhìn Viên Thù Trạch, nhẹ nhàng nói: "Đêm qua, Lăng đột nhiên không thấy đâu nữa."
Viên Thù Trạch nghe vậy sửng sốt, trong mắt có chút chột dạ, cậu ta nói: "Hả?"
Tuyết Hủy nói: "Anh cũng không thấy."
Viên Thù Trạch cắn môi, trầm thấp nói: "Tôi……"
Tuyết Hủy nói: "Hai người đã làm cái gì?"
Viên Thù Trạch cúi đầu, thoạt nhìn tâm trạng có chút phức tạp. Ngay từ đầu cậu ta biểu hiện không muốn nói lắm, sau đó dưới sự truy vấn của Tuyết Hủy thì mới lắp bắp nói: "Tôi, tôi đã làm với anh Vực Minh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!