Chương 44: (Vô Đề)

"Anh ta là ai?" Giọng của Tuyết Hủy vẫn yếu ớt động lòng người, con ngươi màu tím của y bắt đầu tích tụ nước mắt, nghẹn ngào nói, "Lăng, anh ta là ai?"

Bạch La La nhìn phản ứng của Tuyết Hủy mà da đầu tê dại, cậu nói, "Tôi không quen biết cậu ta. Nói xong cậu xoay đầu, hung tợn lặng yên không một tiếng động mà nhìn về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông run bần bật trước cái nhìn chằm chằm của Bạch La La, cậu ta cũng hu hu khóc lên, trong lúc nhất thời cậu ta và Tuyết Hủy cùng nhau nhẹ giọng nức nở, khiến cho Bạch La La có loại ảo giác kinh dị bản thân là thằng tồi vì đi tìm tiểu tam mà vứt bỏ vợ con, cơ mà trên thực tế ngay cả tên của tiểu tam là gì cậu còn không biết, cũng không biết vì sao lại đi theo mình về đây nữa.

Cũng may ảo giác này chỉ là trong thoáng chốc, người đàn ông nhanh chóng nói nhỏ: "Cầu xin anh để tôi đi theo anh đi, tôi có thể giúp anh làm rất nhiều chuyện…… Tìm kiếm đồ ăn, giặt quần áo, nấu cơm……" Khi cậu ta nói chuyện còn lén liếc mắt nhìn Tuyết Hủy một cái, khi nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Tuyết Hủy, ánh mắt rõ ràng ảm đạm vài phần.

Bạch La La lạnh lùng nói: "Tôi không thể thu cậu được."

Người đàn ông nói: "Nhưng tôi sẽ không lãng phí đồ ăn của hai người đâu, tôi chỉ sợ ở một mình thôi……" Cậu ta lại liên tục cầu xin. Bạch La La còn chưa lên tiếng thì đã nhìn thấy Tuyết Hủy dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, dường như đang cố kìm nén nỗi đau, sau đó lộ ra một nụ cười tựa như thánh mẫu, y nói, "Lăng, giữ anh ta đi, tôi không muốn nhìn thấy người vô tội chết đâu, nếu anh ta sẵn lòng thì cứ để anh ta giúp chúng ta một tay cũng được."

Bạch La La nghe vậy, trên mặt tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng trên thực tế trong lòng đã cảm thấy tuyệt vọng với hứng thú ác ý của đại lão rồi. Thần nói phải có ánh sáng, vì thế liền có ánh sáng, đại lão nói phải làm bạch liên hoa, vì thế ngậm nước mắt mà giữ tiểu tam lại. Bạch La La nói: "Hệ thống, đại lão nghĩ như thế nào thế?"

Hệ thống nói: "Rốt cuộc là anh yêu tôi hay là yêu nó?"

Bạch La La: "……" Phục rồi.

Người đàn ông đi theo Bạch La La trở về vốn dĩ cho rằng bản thân còn phải phí chút thời gian mới có thể được ở lại, lại không ngờ một câu của Tuyết Hủy đã khiến cho Bạch La La thay đổi ý định. Cậu ta lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, nghẹn ngào nói cảm ơn, cảm ơn, nhìn dáng vẻ như nóng lòng không thể quỳ luôn xuống rồi dập đầu mấy cái với Bạch La La.

Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể nhíu mày nói: "Cậu có thể đi theo chúng tôi, nhưng cậu đừng nổi lên suy nghĩ không nên gì, nếu không tôi cũng không thể cứu được cậu."

Người đàn ông gật đầu như giã tỏi.

Sau đó Bạch La La lại hỏi một ít về chuyện của cậu ta, ví dụ như tên là gì, phạm tội gì đến nơi đây. Người đàn ông đầy mặt thành khẩn, nói bản thân tên là Viên Thù Trạch, không có làm ra tội ác tày trời gì cả, chỉ là bởi vì trộm thứ không nên trộm mà thôi. Bạch La La nghe được cậu ta nói như vậy, hiếu kỳ nói: "Trộm thôi mà cũng bị phán tử hình sao?"

Viên Thù Trạch cười khổ mà nói: "Anh nghe từng nghe qua vụ án Lam Tinh chưa?"

Bạch La La bừng tỉnh, trong trí nhớ Lăng Vực Minh, vụ án Lam Tinh này đúng là rất nổi tiếng. Bởi vì cho đến khi đã tìm ra được kẻ trộm, nhưng vẫn không thể tìm thấy được tung tích của viên ngọc vô song kia. Giá trị của viên ngọc màu lam đó vượt hơn mấy trăm triệu, dù sao thì cũng nhiều hơn so với tiền mà Bạch La La tham ô. Như vậy xem ra, Viên Thù Trạch bị phán xử tử hình cũng là chuyện bình thường.

Thân hình của Viên Thù Trạch gầy gò, Bạch La La dùng một bàn tay cũng có thể nhấc cậu ta lên được, loại người này có lẽ cũng không có năng lực làm ra chuyện giết người cướp bóc gì.

Tuyết Hủy đã mở miệng, chuyện giữ Viên Thù Trạch lại cứ quyết định như vậy.

Bạch La La thấy Viên Thù Trạch cả người bẩn thỉu, mở miệng bảo cậu ta đến sông tắm đi. Viên Thù Trạch cẩn thận gật gật đầu rồi đi đến bờ sông tắm một cái. Chờ sau khi cậu ta tắm rửa sạch sẽ trở về, Bạch La La mới phát hiện kỳ thực dáng dấp của Viên Thù Trạch cũng không tồi, khuôn mặt của cậu ta thuộc về kiểu đáng yêu, tuy rằng biểu lộ vô cùng co rúm lại, nhưng bởi vì như vậy mà tăng thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu.

Có điều kiểu đẹp này của cậu ta đặt ở trước mặt Tuyết Hủy thì liền giống như sao trời cùng mặt trời, hoàn toàn không thể so sánh được.

Trong lúc Viên Thù Trạch đi tắm rửa thì Tuyết Hủy âm thầm rơi lệ, che ngực hỏi Bạch La La, nói cho dù giữ lại cậu ta, Bạch La La cũng sẽ đối tốt với y có đúng không.

Bạch La La không cách nào hiểu được sở thích hứng thú của đại lão, nhưng cậu có thể nhìn ra, đại lão vì hình tượng bạch liên hoa phổ độ chúng sinh mà đã hao hết công sức. Một khi đã như vậy, cậu cũng chỉ đành phải phối hợp, vuốt đầu của Tuyết Hủy nói, đương nhiên tôi sẽ đối xử với cậu tốt nhất, nếu không phải cậu đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không không giữ cậu ta lại.

Lúc này Tuyết Hủy mới vừa lòng, dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm của Bạch La La. Bạch La La ôm vai Tuyết Hủy, có loại ảo giác bản thân đang nuôi con trai. Nhưng dựa vào hai thế giới trước, khi xuất hiện ảo giác này hình như cũng không phải chuyện tốt gì cả. Vì thế Bạch La La mới cứng rắn ép cảm giác này xuống.

Viên Thù Trạch gia nhập đội ngũ hai người, ngược lại cậu ta cũng y như lời mình nói, ăn ít làm nhiều, làm gì cũng đều rất chịu khó.

Bạch La La vẫn luôn cảnh giác với cậu ta, ngược lại Tuyết Hủy trong toàn bộ quá trình đều dịu dàng như nước, trưng ra vẻ mặt người lương thiện tôi biết anh khổ, cho nên cũng đừng quá vất vả quá nha. Đáng tiếc trên thực tế rốt cuộc y nghĩ như thế nào, chỉ sợ cũng chỉ có bản thân y biết mà thôi.

Viên Thù Trạch ở cùng với bọn họ mấy ngày, liền bắt đầu cẩn thận tìm hiểu bọn họ đang định đi đâu.

Bạch La La nói: "Cậu đi theo chúng tôi là được rồi."

Tuyết Hủy lại mở miệng nhẹ nhàng nói: "Lăng muốn đưa tôi về nhà đấy."

Về nhà? Viên Thù Trạch nghe vậy liền lộ ra không thể tưởng tượng, ý của câu về nhà chẳng phải đang nói Tuyết Hủy chính là người ở trên tinh cầu này. Cũng đúng, nhìn dáng vẻ này của y, hình như có thế nào cũng không giống người có thể làm ra chuyện tội ác tày trời gì.

Sau khi Viên Thù Trạch tới, nhiệm vụ của Bạch La La cũng giảm bớt rất nhiều. Viên Thù Trạch hẳn là không phải đến tinh cầu này cùng với nhóm của Bạch La La, cậu ta biết rất nhiều về thực vật và động vật, thậm chí còn giúp Bạch La La tìm thấy khoai tây.

Bạch La La không ngờ những củ khoai tây hoang dã trên tinh cầu này lại lớn như vậy, phải biết rằng mấy củ khoai tây lớn mà bọn họ ăn ở địa cầu đều là thông qua canh tác nông nghiệp mà phát triển không ngừng, lúc đầu khoai tây rất nhỏ, tính chất làm thức ăn cũng không cao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!