Chương 43: (Vô Đề)

Tai của Bạch La La đỏ lên, cậu có thể nói cái gì chứ, chỉ có thể xoay người không cho Tuyết Hủy xem tiếp nữa.

Tuyết Hủy lại có chút không vui, y dùng chân nhẹ nhàng đá phía sau lưng của Bạch La La, lẩm bẩm nói: "Vì sao phải đi? Anh nói chuyện đi, loại chuyện này có thoải mái hay không?"

"Không thoải mái." Bạch La La nói dối nói, "Cậu không thấy cô ta như muốn khóc luôn sao."

"Thật sao?" Tuyết Hủy hiển nhiên rất hoài nghi tính chân thật trong câu nói của Bạch La La.

Trên thực tế, hầu hết các loài động vật không thể đạt được kh*** c*m khi giao phối, mà theo như Bạch La La biết, hình như cũng chỉ có cá heo và con người mới đạt được kh*** c*m khi giao phối với nhau mà thôi.

Tuyết Hủy vẫn đang dùng chân đá nhẹ Bạch La La, đá đến giày mà Bạch La La làm cho y cũng rơi xuống. Bạch La La không có cách nào, chỉ có thể thả y xuống đất trước, sau đó nhíu mày véo chân y một cái, rồi lại xỏ giày vào cho y thêm một lần nữa. Chân của Tuyết Hủy cũng tinh xảo như chân của cậu, ngón chân mượt mà, làn da trắng nõn, móng tay nho nhỏ vô cùng chỉnh tề, giống như những chiếc vỏ sò màu hồng nhạt, vừa thấy liền biết không đi đường nhiều.

Bạch La La xỏ giày vào cho y xong, nói: "Đừng lộn xộn nữa."

"Vậy anh nói cho tôi biết đi." Tuyết Hủy lại cúi đầu đưa mặt mình đến trước mặt Bạch La La, con ngươi của y tựa như viên ngọc màu tím, ánh lên tia sáng huyền ảo, lúc này lẳng lặng nhìn chăm chú vào mắt của Bạch La La, trong miệng nhẹ giọng nói, "Có phải thật sự rất thoải mái hay không."

Bạch La La vốn dĩ không muốn trả lời Tuyết Hủy vấn đề này, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Tuyết Hủy, cậu lại không tự chủ được mở miệng, nói câu: "Thoải mái."

"Thoải mái đến thế nào?" Tuyết Hủy tiếp tục hỏi.

"Rất, rất thoải mái." Bạch La La nói xong câu đó thì như là đột nhiên bừng tỉnh, màu đỏ từ lỗ tai trực tiếp lan ra toàn bộ khuôn mặt, cậu tức giận gãi gan bàn chân của Tuyết Hủy một cái, nói: "Con nít con nôi, hỏi cái này làm cái gì, những việc này đều là chuyện người lớn làm."

Tuyết Hủy còn ở không thuận theo không buông tha, nói: "Vậy như thế nào mới xem như người lớn?"

"Như tôi này!" Bạch La La không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với y nữa, cõng y rời xa bờ sông,

Hai người đợi ở trong rừng cây một lúc lâu, khi Bạch La La cảm thấy hai người kia có thể đã xong việc đi rồi thì mới cõng Tuyết Hủy tới bờ sông lại lần nữa.

Nơi hai người l*m t*nh vừa rồi ở bờ sông trống không, chỉ là không biết có phải do tác dụng tâm lý Bạch La La hay không, cậu luôn cảm thấy lấy nước nơi này có hơi không thoải mái. Vì thế cậu vừa quan sát tình hình chung quanh, vừa cõng Tuyết Hủy đi đến thượng du cách đó không xa.

Dáng vẻ của Tuyết Hủy toàn bộ quá trình vẫn luôn như suy tư gì đó, Bạch La La cũng không để ý y suy tư cái gì.

Mãi cho đến khi hai người đến thượng du, sau khi Bạch La La xác định chung quanh không có ai thì mới tới gần bờ sông chuẩn bị lấy chút nước.

Chất lượng nước của con sông nhỏ này rất tốt, trong đến thấy đáy, có thể nhìn thấy cát đá cùng với cá nhỏ ở dưới đáy sông. Mặc dù nhìn như an toàn, động tác Bạch La La vẫn vô cùng cẩn thận, cậu biết rất rõ ràng thế giới này nguy hiểm như thế nào..

Sau khi Bạch La La lấy nước xong, Tuyết Hủy liền rầm rì nói muốn chơi nước.

Bạch La La nói: "Cậu có muốn tắm một cái không?"

Tuyết Hủy nói: "Có thể chứ?"

Bạch La La nói: "Đương nhiên có thể, cậu tắm xong tôi cũng tắm một cái." Hai người đi ở trong rừng nhiều ngày như vậy vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ, hiện tại tắm một cái cũng không có gì.

Tuyết Hủy nghe được Bạch La La nói bèn vui vẻ gật gật đầu, sau đó một hơi c** s*ch quần áo, vểnh cái mông trắng liền nhảy vào trong nước. Đây là lần đầu tiên Bạch La La nhìn thấy cơ thể tr*n tr**ng của Tuyết Hủy, cho dù là trong trí nhớ của nguyên chủ Lăng Vực Minh, cậu cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Tuyết Hủy. Mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt màu tím như băng, làn da trắng nõn toàn thân tựa như đang tản ra tia sáng trong suốt.

Y ngồi ở trong nước, giống như một tinh linh bay ra từ trong câu chuyện thần thoại, mọi thứ xung quanh đều bởi vì y mà mất đi sắc thái vốn có của mình—— đây là một vẻ đẹp mà nhân loại không có.

Bạch La La nhìn y, trong lòng lại nhẹ nhàng thở dài.

Nếu vẻ đẹp và sự nguy hiểm tỷ lệ thuận với nhau, vậy Tuyết Hủy hẳn là boss cấp độ V* kh* h*t nh*n rồi.

Tuyết Hủy cũng biết bản thân đẹp, vừa tắm vừa cười với Bạch La La, cuối cùng sau khi tắm xong mang theo nước đi đến bên cạnh Bạch La La, dùng đầu tóc ướt dầm dề cọ cọ gương mặt Bạch La La, nói: "Tôi có đẹp không?"

Bạch La La sờ sờ đầu của y, nói: "Đẹp."

Tuyết Hủy mím môi, như là có cái gì muốn nói, lại có chút do dự.

Bạch La La không đi hỏi Tuyết Hủy muốn nói cái gì, tuy rằng Tuyết Hủy quả thật đẹp đến kinh người, nhưng cậu sẽ không đánh mất lý trí, suy cho cùng cậu là người nối nghiệp trung thực của xã hội chủ nghĩa, là một nhân viên công vụ sẽ để không bị sa ngã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!