Cho dù là người biết đại khái nội dung cốt truyện, Bạch La La vẫn cảm thấy con người của Tuyết Hủy tràn ngập bí ẩn.
Y rốt cuộc là ai, vì sao lại có năng lực cường đại như vậy, mà mục đích của nhà tù khi đưa mấy phạm nhân tử hình như bọn họ đến tinh cầu này là cái gì, chẳng lẽ chỉ là để giải sầu cho Tuyết Hủy thôi sao?
Tuyết Hủy vẫn làm dáng vẻ ngây thơ ở trước mặt Bạch La La, thỉnh thoảng Bạch La La hỏi y chút gì đó, y cũng ngoan ngoãn trả lời, chỉ là nội dung câu trả lời khiến cho thân thế của y càng thêm mù mịt hơn.
Ví như Bạch La La hỏi y tới nơi này lúc nào, Tuyết Hủy chống cằm suy nghĩ một lát, nói từ khi sinh ra bản thân đã nơi này rồi.
Bạch La La lại hỏi người thân của y có những ai, Tuyết Hủy nói bản thân có cha và mẹ, chỉ là bọn họ đều đang bị bệnh, không thích nói chuyện, cho nên bản thân mới đi từ trung tâm khu rừng ra đây.
Bạch La La không dám hỏi Tuyết Hủy ra đây làm gì, cậu rất sợ Tuyết Hủy sẽ dùng vẻ mặt ngây ngô nói: Tôi ra đây tìm chút niềm vui—— mà Bạch La La chính là một trong những niềm vui mà y tìm được.
Đường trong rừng rậm rất khó đi, chỗ nào cũng có dây leo và cỏ dại rậm rạp. Không khí vô cùng ẩm ướt, mưa ba bốn lần một ngày từ sáng cho đến chiểu, thời tiết như vậy dẫn đến rất nhiều muỗi trong rừng, hơn nữa còn rất độc. Cũng may Bạch La La tìm thấy một số loại cây rất giống với các loại thảo mộc trên địa cầu ở ven đường, sau khi ngắt xong thì nghiền nát bôi lên da có tác dụng xua đuổi côn trùng.
Làn da trắng nõn của Tuyết Hủy là thức ăn ưa thích của bọn muỗi, điều khiến Bạch La La bội phục nhất chính là vì duy trì thiết lập bạch liên hoa của mình mà y đã hao hết tâm tư, lại còn thật sự để cho muỗi đốt thành mấy vết sưng lớn, vết sưng màu đỏ vô cùng dễ thấy trên làn da trắng của Tuyết Hủy, Bạch La La bất đắc dĩ, chỉ có thể giúp Tuyết Hủy chuẩn bị nhiều nước thảo dược một tý, lâu lâu lại bôi lên trên người cho y.
Tuyết Hủy nhìn vết sưng đỏ ở trên cánh tay của mình, tủi thân nói ngứa quá à.
Bạch La La nghĩ thầm đúng là diễn viên nào cũng đều là vất vả cả, nhưng vẫn dặn dò nói: "Đừng có gãi, gãi rồi sẽ để lại sẹo đấy."
Tuyết Hủy rầm rì một tiếng, lông mày dài mảnh nhíu lại, lông mày của y cũng có màu trắng như tuyết xinh đẹp, màu sắc cả người đều vô cùng nhạt nhẽo. Đứng ở bên trong ánh mặt trời, dường như có thể tan chảy bất cứ lúc nào. Thấy biểu cảm này của y thì cho dù biết y giả vờ, nhưng Bạch La La vẫn có hơi mềm lòng, vuốt vết sưng đỏ nói không ngứa, không ngứa nữa.
Ánh mắt của Tuyết Hủy lộ ra vẻ tò mò, y nói: "Như vậy thì sẽ không ngứa nữa sao?"
Bạch La La nói: "Ừm, một lát sẽ không còn ngứa nữa."
Xử lý xong lũ muỗi, cả hai tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước. Ở rừng rậm, Bạch La La nhìn thấy rất nhiều loài động vật và thực vật mà cậu chưa từng thấy trước đây. Ví dụ như con bướm đầu to thân nhỏ cùng với con rắn dài hơn hai mét. Con bướm ngược lại cũng còn đỡ, lúc nhìn thấy con rắn kia, Bạch La La thật sự hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của cậu chính là bảo vệ Tuyết Hủy, làm thủ thế lui về phía sau.
Con rắn này ẩn núp rất tốt, lúc phát hiện ra nó thì nó đã làm tư thế tấn công rồi, con ngươi dựng thẳng và lưỡi rắn phát ra tiếng kè kè, đều làm cho phía sau lưng người ta toát cả mồ hôi lạnh.
Tuyết Hủy cũng phối hợp lộ ra biểu cảm bị dọa, gắt gao bắt lấy cánh tay của Bạch La La, nhẹ nhàng nói tôi sợ quá.
Bạch La La chậm rãi móc dao găm ra, nói câu đừng sợ. Bạch La La cũng không dám nhìn đi chỗ khác, tay phải cậu cầm đao, tay trái che chở Tuyết Hủy, bước chân từ từ lui về phía sau. Nhưng mà ngay khi hai người sắp rời khỏi phạm vi công kích của con rắn thì con rắn đó bỗng nhiên như có vẻ sợ hãi mà bất ngờ di chuyển!
Đầu rắn đột nhiên bắn lên, tốc độ nhanh đến mức Bạch La La chỉ có thể thấy một cái bóng mờ. Bạch La La cũng phản ứng rất nhanh, cậu trở tay vồ một cái gắt gao bắt được cổ sau của con rắn, nhưng tuy rằng bắt được thân rắn, cậu lại đoán sai chiều dài của con rắn, con rắn kia uốn éo quay người muốn táp tới cánh tay của Bạch La La.
Bạch La La căng thẳng trong lòng, cậu còn chưa làm ra động tác tiếp theo thì liền thấy Tuyết Hủy không chút do dự tiến lên dùng cánh tay của mình chặn miệng của con rắn lại.
Bạch La La bị cảnh này làm cho khiếp sợ, nhanh chóng giơ tay chém đứt đầu con rắn.
Tuy đầu con rắn đã bị chặt đứt, nhưng vẫn cắn chặt cánh tay của Tuyết Hủy. Máu đỏ tươi chảy dài trên cánh tay của Tuyết Hủy, Bạch La La nhanh chóng bắt lấy cánh tay y rồi gỡ cái đầu con rắn xuống, mở miệng của con rắn nhìn hàm răng của nó. Ngay khi nhìn thấy trên hàm răng của nó có hai cái răng độc, Bạch La La hít sâu một hơi. Cậu nhanh chóng dùng dây thừng quấn chặt cánh tay của Tuyết Hủy lại, sau đó rạch vết thương trên cánh tay thành hình chữ thập rồi lại dùng nước sạch rửa không ngừng.
Sắc mặt của Tuyết Hủy vốn đã trắng, lúc này càng tựa như là tờ giấy, đôi môi màu hoa anh đào cũng xám đi rất nhiều, y từ từ ngã vào trong lòng ngực Bạch La La, nhẹ nhàng nói: "Tôi đau quá."
"Đau còn dám đưa tay qua!" Lúc này Bạch La La cũng không phân rõ rốt cuộc Tuyết Hủy giả vờ hay là thật, nhưng động vật nơi này đều nguy hiểm như vậy, nếu Tuyết Hủy thật sự xảy ra chuyện, cậu cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình.
"Nhưng anh sẽ bị cắn." Lông mi thật dài của Tuyết Hủy phủ bóng mờ nhàn nhạt dưới đôi mắt, y nói, "Tôi không nỡ đâu."
Bạch La La vỗ trán y một cái, nói: "Đừng ngủ đấy." Cậu lại không do dự mà cúi đầu bắt đầu m*t thật mạnh vào miệng vết thương trên cánh tay của Tuyết Hủy, muốn hút hết máu độc ra.
Cả người Tuyết Hủy đều như là không có xương cốt, bị Bạch La La ôm vào trong ngực như một quả bóng nho nhỏ, y nhìn động tác của Bạch La La, trong ánh mắt hiện lên một tia thỏa mãn.
Bạch La La hút đến toàn bộ khoang miệng đều tê thì mới thấy được máu đỏ lần nữa, cậu duỗi tay sờ sờ gương mặt Tuyết Hủy, nói: "Có khó chịu ở đâu hay không?"
Tuyết Hủy che bụng nói: "Nơi này khó chịu……"
Bạch La La có hơi gấp, cậu nói: "Khó chịu thế nào?"
Tuyết Hủy nói: "Thiêu đốt, hình như là đói bụng ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!