Chương 41: (Vô Đề)

Bầu không khí nhất thời rất xấu hổ, người phụ nữ cuối cùng chịu không nổi bầu không khí này nữa nên đẩy Tuyết Hủy thật mạnh một cái, Tuyết Hủy bị đẩy ngã trên mặt đất, yên lặng gục đầu xuống. Tựa như là không có kiên nhẫn, người phụ nữ đạp mạnh Tuyết Hủy mấy cái rồi lạnh lùng nói với Bạch La La: "Chọn đi, hoặc là phịch nó, hoặc là nhìn nó bị tụi tao giết ở đây."

Khi cô ta nói chuyện, trên mặt còn mang theo hưng phấn vặn vẹo, hiển nhiên là ái cực kỳ thích kiểu tiết mục bạn bè làm tổn thương nhau thế này.

Bạch La La lạnh lùng nói: "Tôi không tin cô được."

"Nhưng mày chỉ có thể tin tao thôi." Người phụ nữ dùng ngón tay quẹt môi, nói, "Mày cũng thích nó đúng không, nếu không thích vì sao lại muốn giúp một người xa lạ? Tao tác thành cho mày, không phải là chuyện tốt sao?"

Bạch La La nói: "Tôi chỉ thích phụ nữ."

Người phụ nữ nghe vậy thì nụ cười trong nháy mắt vặn vẹo lên, cô ta không chút do dự nào mà nâng tay vạch một đường lên trên khuôn mặt của Tuyết Hủy.

Tuyết Hủy đau kêu lên tiếng, trên trán Bạch La La lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, cậu nói: "Dừng tay ——"

Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Chọn đi, nếu mày không chọn, tao đếm đến ba liền thêm một nhát lên trên mặt nó."

Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể cắn răng nói: "Cô dừng tay, tôi phịch cậu ta."

Người phụ nữ nghe vậy thì trực tiếp túm lấy cánh tay của Tuyết Hủy rồi nhấc cả người của y lên, sau đó tựa như ném rác rưởi mà ném Tuyết Hủy tới trước mặt Bạch La La.

Bạch La La vốn dĩ chính là người thương hương tiếc ngọc, hơn nữa người ở trước mặt này tuy nhìn như đóa hoa kiều diễm yếu đuối nhưng kỳ thật là trái boom không biết sẽ nổ lúc nào, nhìn thấy động tác của người phụ nữ mà da đầu cậu gần như muốn nổ tung, cậu nâng Tuyết Hủy dậy, nói: "Cậu không sao chứ?"

Tuyết Hủy cúi đầu, máu chảy từ má xuống tụ ở trên chiếc cằm nhọn, ánh mắt y yếu đuối đáng thương, y nói: "Xin, xin lỗi, tôi liên lụy anh rồi."

Nếu không phải hiện tại bên tai Bạch La La đều còn vờn quanh tiếng la thê thảm của tên đáng khinh thì có lẽ cậu thật sự sẽ bị kỹ thuật diễn xuất Tuyết Hủy mê hoặc, nhìn ánh mắt này rồi nhìn dáng vẻ mảnh khảnh này, thấy thế nào cũng đều là một đóa sen trắng mỏng manh nở rộ.

Bạch La La cảm thấy một tia tuyệt vọng với sở thích của vị đại lão ở trước mắt này, nhưng nên phối hợp diễn vẫn phải tiếp tục diễn tiếp, Bạch La La dịu dàng lau đi vết máu trên má y, nói: "Tôi không muốn làm tổn thương cậu."

Môi Tuyết Hủy run lên.

Người phụ nữ nhìn dáng vẻ hai người nhìn nhau, có hơi không kiên nhẫn, nói: "Phịch nhanh lên, rốt cuộc có muốn hay không, mày không phịch cậu ta thì để tao kêu người khác đến." Nói mong cô ta liếc nhìn lão đại vô cùng có cảm giác tồn tại, nhưng từ sau khi người phụ nữ này xuất hiện thì liền trở nên giống như trong suốt vậy.

Lão đại hiển nhiên rất là kiêng kị người phụ nữ trước mắt, có lẽ gã biết chuyện của cô ta, khi nãy nghe người phụ nữ nói ra sự tích bản thân, thậm chí còn lui về sau hai bước. Trên mặt không còn vẻ thèm muốn Tuyết Hủy như trước nữa, ngược lại tràn ngập cảnh giác.

Một mình Bạch La La chạy chuyện rất đơn giản, tiền đề là cậu phải bỏ lại Tuyết Hủy. Nhưng cậu không nghĩ, cũng không muốn làm như vậy.

"Thất lễ." Giọng Bạch La La có hơi khô khốc, tay cậu run rẩy chậm rãi mở cúc áo của Tuyết Hủy, lộ ra b* ng*c trắng như tuyết của Tuyết Hủy.

Bạch La La trước nay chưa từng thấy làn da đẹp như vậy, mặc dù Tuyết Hủy chật vật như thế, nhưng cũng không hề có che dấu vẻ đẹp của y. Làn da trắng trong như pha lê, giống như ngọc thô loại thượng đẳng nhất, mà làn da trên người y không có một chút tỳ vết, tinh xảo hoàn toàn không giống như nhân loại.

Tuyết Hủy nghiêng đầu, nước mắt từng chút một chảy xuống.

Bạch La La bất đắc dĩ trong lòng, nghĩ đại lão cậu còn muốn tiếp tục sao, lại từ từ cúi đầu, dịu dàng hôn lên khuôn mặt y rồi nhẹ nhàng nói nhỏ ở bên tai y một câu: "Đừng khóc, tôi sẽ không làm tổn thương cậu."

Tuyết Hủy nói: "Tôi sợ quá."

Bạch La La v**t v* khuôn mặt y, rất muốn nói, đại lão ơi, tôi cũng rất muốn nói với cậu những lời này —— tôi cũng rất sợ đấy.

Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ này của hai người, càng thêm hưng phấn, cô ta nói: "Làm nhanh lên! c** q**n nó ra, tao muốn xem mày phịch nó!"

Bạch La La: "……" Đm, rất ít khi cậu nói th* t*c, nhưng khi gặp được những người ở thế giới này thì luôn khiến cho tính tình cậu vô cùng nóng nảy, hận không thể có khẩu súng trên tay rồi trực tiếp bắn hai người kia đi ngủm củ tỏi luôn cho rồi.

Bạch La La bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục động tác trong tay. Cũng may Tuyết Hủy hiển nhiên cũng chỉ là đam mê diễn kịch, cũng không có thật sự định để cho Bạch La La phịch ở trước mặt người khác, gần như là ngay lập tức bên bờ sông liền nổi lên dị biến.

Mới đầu Bạch La La còn tưởng rằng bản thân hoa mắt, thậm chí cậu còn dụi hai con mắt thật mạnh.

Phản ứng của người phụ nữ cũng giống như Bạch La La, sửng sốt một lát sau, hoảng sợ nói: "Đó là cái gì?"

Chỉ thấy bên cạnh bờ sông, đột nhiên toát ra một thứ gì đó đỏ như máu to lớn, thứ kia lan thẳng về phía bờ, giống như là chất màu có sự sống. Nhưng mà ngay khi thứ đó tới gần, lúc Bạch La La thấy rõ ràng dáng vẻ thật của thứ đó thì không khỏi hít một hơi —— thứ đó lại chính là đám sâu lớn màu đỏ đang ngọ nguậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!