Chương 40: (Vô Đề)

Bạch La La chân trước ôm Tuyết Hủy đi, chân sau liền có người đến nơi họ đốt lửa.

Nhóm người đến có bốn nam một nữ, bốn nam một nữ, Bạch La La chú ý tới một người đàn ông ở trong đó, nhìn thân hình nhỏ gầy và cái đầu hói một nửa kia, hiển nhiên chính là tên đàn ông đáng khinh muốn động tay động chân Tuyết Hủy ngày hôm qua.

Mấy người này thấy đống lửa còn chưa tắt, kết luận Bạch La La còn chưa đi xa, một người trong đó nói: "Tìm xung quanh xem, mang theo người bị thương thì nhất định không chạy xa được."

"Được." Một người đàn ông thân hình cao lớn mang khuôn mặt hung hãn khác lạnh lùng nói, "Nếu không tìm được người mà mày nói, mày tự biết kết cục của mình rồi đấy?"

Tên đàn ông đáng khinh có ý đồ muốn làm chuyện bậy bạ đối với Tuyết Hủy vô cùng cẩn thận cười theo, nói lão đại tôi nào dám nói đùa với anh, thật sự là từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như vậy, cậu ta cũng chắc chắn không phải là trên phi thuyền đưa xuống, nhất định biết rất nhiều chuyện về tinh cầu này, chúng ta tìm được cậu ta tuyệt đối là giá trị.

Người đàn ông được gọi là lão đại cười lạnh một tiếng, lại không nói lời nào, vung tay lên liền ra hiệu cho năm người chia thành ba nhóm, tìm kiếm các hướng khác nhau.

Ở đây toàn là cây bụi thấp lùn, một khi nơi ẩn núp của Bạch La La bị phát hiện, nói không chừng năm người khác rất có thể sẽ theo tiếng đi tìm tới.

Bạch La La còn ở tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, lại nghe thấy Tuyết Hủy trong lòng ngực chính mình nhẹ nhàng nói: "Anh đi đi."

Bạch La La: "……"

Tuyết Hủy nửa rũ mắt, trong đôi mắt màu tím là một tia sầu bi nhàn nhạt, y nói: "Tôi không thể hại anh."

Bạch La La nhìn dáng vẻ yếu ớt của y, rất muốn nói với y một câu, đại lão ơi, cậu muốn bỏ tôi sao. Nhưng cậu không thể vạch trần diễn xuất của đại lão, chỉ có thể ra vẻ kiên định nói, "Cậu chờ ở chỗ này đi."

Tuyết Hủy nói: "Anh muốn đi làm cái gì?"

Bạch La La nắm chặt dao trong tay, giọng điệu lạnh lùng giống như sát thủ vô tình, cậu nói: "Giết bọn họ."

Tuyết Hủy lo lắng nói: "Nhưng bọn họ có đến năm người."

Bạch La La nói: "Không sợ." Cậu vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố của tôi.

Sau khi nói xong thì Bạch La La nhẹ nhàng buông Tuyết Hủy xuống, chậm rãi bước vào trong lùm cây, trước khi đi cậu còn hỏi hệ thống, nói: "Đại lão nhà tôi có phản ứng gì?"

Giọng hệ thống đau xót, nói: "Vẻ mặt cảm thấy hứng thú chăng?"

Bạch La La: "…… Vậy không có bị tinh thần hi sinh của tôi làm cho cảm động à?"

Hệ thống nói: "Tôi cảm thấy chỉ số cảm động khi cậu ta ăn cá lúc nãy còn có thể cao lên một chút."

Bạch La La duỗi tay lau mặt một cái, nghĩ thầm tôi có thể làm sao đây, tôi cũng rất tuyệt vọng á, uy h**p đều là cậu giả vờ, lúc này cũng không thể khóc lóc trở về nói với Tuyết Hủy rằng anh ơi xin anh hãy cứu tôi đi, tôi thật sự là không đánh lại cũng không giết được năm người kia đâu.

Bạch La La quan sát sức chiến đấu mấy người chút này, quyết định bắt lấy tên yếu nhất.

Năm người chia ra tìm Bạch La La hiển nhiên không ngờ cậu lại có gan dám trở về, ngược lại cũng cho Bạch La La cơ hội vừa đúng. Cậu giống như một con báo ẩn nấp ở trong bụi cỏ, chậm rãi đến gần rồi một người đàn ông trong nhóm đó, sau đó lặng yên không một tiếng động vòng tới phía sau gã, nhân lúc trước khi gã đi mà bay đến khiến gã té nhào xuống đất.

Người đàn ông muốn kêu lại bị tay Bạch La La bịt kín miệng, lần này Bạch La La không có mềm lòng, tay phải khẽ cử động liền dùng con dao găm sắc bén cắt ngang một đường trên yết hầu của gã.

"Phụt……" Khí quản và động mạch chủ đồng thời bị cắt ra, trong miệng người đàn ông cũng bắt đầu tràn ra một lượng lớn máu tươi. Máu lẫn vào khí quản phát ra tiếng vang xì xì, máu đỏ tươi bắn lên người của Bạch La, khiến cho lúc này trông cậu đặc biệt dữ tợn. Nhưng mà cho đến khi người đàn ông hoàn toàn tử vong, trên khuôn mặt Bạch La La cũng không có cảm xúc gì, trên khuôn mặt cậu dính không ít máu, ánh mắt lại không có bởi vì tình trạng tử vong thê thảm của người bên dưới mà có bất cứ dao động nào.

Bạch La La ngược lại cũng muốn dao động lắm, vấn đề là trước mắt cậu chỉ có một mảnh pixel nhìn không thấy gì ……

Đây không phải là lần đầu tiên Bạch La La giết người, khi ở thế giới đầu tiên cậu đã từng làm qua việc tương tự, lúc đó cậu còn xây dựng tâm lý rất lâu. Sau đó giết thuận tay rồi thì liền gần như lưu loát tách ra một cách sạch sẽ giữa hiện thực và thế giới nhiệm vụ. Dựa theo cách nói của Cục An Toàn Xã Hội bọn họ chính là, người không phân được hiện thực và nhiệm vụ thì sẽ không làm được công việc này, khi làm xong nhiệm vụ đầu tiên liền sẽ bị sa thải.

Người bên dưới giãy dụa càng ngày càng ít, sau khi xác định gã đã hoàn toàn tử vong, Bạch La La mới buông lỏng tay ra.

G. iết chết một người cũng chỉ tốn năm phút, toàn bộ quá trình đều lặng yên không một tiếng động, không ai phát hiện.

Bạch La La l**m l**m môi, chuyển ánh mắt lên bốn người khác.

Bốn người còn lại là lão đại và người phụ nữ một nhóm, người đàn ông đáng khinh và một người đàn ông khác một nhóm, Bạch La La cảm giác được tên lão đại này không phải là cục xương dễ gặm, vì thế suy nghĩ tìm cơ hội xử lý hai người khác trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!