Chương 36: (Vô Đề)

Ánh lửa cao vút soi sáng cả nửa bầu trời đêm đen.

Xung quanh đều là âm thanh ồn ào, còi báo động, tiếng kêu, tiếng gầm rú hòa thành một mảnh, khiến cho đầu người ta phát đau.

Khi Bạch Niên Cẩm gấp gáp trở về thì căn nhà ở đã bị một mảnh ánh lửa vùi lấp. Vẻ mặt y chật vật, trên quần áo còn dính vết máu, sau khi xuống xe thì có người lập tức đi tới nói cái gì đó với y, nhưng những người này nói cái gì y nghe vào tai, lại không hiểu một chữ nào cả.

"Người đâu." Bạch Niên Cẩm mở miệng, "Người đâu?"

"Đang tìm ——" Cuối cùng cũng có thể hiểu lời nói đứt quãng của người nọ, Bạch Niên Cẩm nghe thấy anh ta nói, "Nhưng theo cameras…… hình như, là không ra được."

Bạch Niên Cẩm nói: "Không ra được?"

Người nọ bị sắc mặt của Bạch Niên Cẩm dọa không nhẹ, lắp bắp nói: "Không, không ra được."

Ánh lửa chiếu rọi ở trên mặt Bạch Niên Cẩm, chiếu ra sắc mặt trắng bệch của y, y nhàn nhạt nói: "Tôi muốn vào bên trong tìm anh ấy."

Người nọ nghe vậy thì lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta vội vàng khuyên nhủ: "Bên trong đã cháy gần hết rồi, người không có khả năng còn sống ——"

Bạch Niên Cẩm liếc mắt nhìn người nọ một cái, cũng không nói chuyện, xoay người liền bước nhanh đi đến hướng biệt thự đang cháy. Lúc này biệt thự đang bốc cháy hừng hực, chỉ hơi chút tới gần thì liền có thể cảm thấy cơ thể giống như sẽ bị lửa làm bỏng—— thậm chí không cách nào tưởng tượng lúc này người còn ở bên trong đã phải chịu đựng những gì.

Bạch Niên Cẩm bước tới cửa định xông vào, cũng may bị người của hắn vẫn luôn đi theo đã mạnh mẽ ôm lấy eo ngăn cản lại.

"Bạch Niên Cẩm —— cậu điên rồi ——" Người nọ hoảng sợ nói, "Mấy người mau tới ngăn cậu ta lại đi, cậu ta muốn đi bên trong đấy!!"

Mấy người đứng ở bên cạnh đều tiến lên đè Bạch Niên Cẩm lại.

"Buông tôi ra ——" Bạch Niên Cẩm giãy giụa tựa như phát điên, y nói, "Con mẹ nó đừng có ngăn cản tôi, Lý Hàn Sinh ở bên trong, Lý Hàn Sinh còn ở bên trong!!!" Hai mắt y đỏ hoe, giống như trúng tà vậy, không ngừng muốn tránh thoát khỏi giam cầm. Người của y ngăn cản thật sự bất đắc dĩ nên đành phải đi tìm dây thừng, dứt khoát trói y lại rồi nhét vào trong xe.

Đều nói khả năng tiềm tàng của con người là rất lớn, Bạch Niên Cẩm quả nhiên cũng như thế, năm người đàn ông vẫn luôn giữ y, y lại còn có thể không ngừng giãy giụa, thậm chí thiếu chút nữa tránh thoát ra được.

Ngọn lửa ngày càng lớn, việc chữa cháy của các nhân viên cứu hỏa lại chỉ là như muối bỏ biển.

Bạch Niên Cẩm bị nhốt ở trong xe, y phát ra tiếng kêu khóc tuyệt vọng, âm thanh kia bi thương giống như muốn nôn luôn cả linh hồn từ trong miệng ra, bi thương đến mức khiến cho người canh chừng ở bên cạnh cũng đều phát run trong lòng.

"Buông tôi ra —— để tôi đi vào —— anh ấy còn ở bên trong!!" Bạch Niên Cẩm dùng đầu không ngừng đập kính trên cửa xe, rất nhanh đã chảy máu, người của y nhìn mà thật sự không còn cách nào, chỉ có thể trói lại một lần nữa, cố định y trên chỗ ngồi thật chắc.

Ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, gần như chiếu sáng màn đêm, Bạch Niên Cẩm cổ họng đã ho ra máu, y không gọi nữa, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn căn nhà đang cháy.

"Thầy ơi." Bạch Niên Cẩm khàn giọng lẩm bẩm nói, "Thầy ơi."

Khi nhân viên cứu hỏa dập được lửa thì trời đã gần rạng sáng, toàn bộ ngôi nhà bị thiêu rụi chỉ còn lại một khung xương. Đừng nói người, ngay cả đất cũng bị cháy đến nứt nẻ.

Bạch Niên Cẩm còn bị trói ở trong xe, y dại ra nhìn nhân viên cứu hộ kiểm tra đống hoang tàn, lần đầu tiên bắt đầu cầu xin trời cao thương hại.

Nhưng cũng giống như khi y còn nhỏ, trời cao chưa bao giờ thương hại y, tựa như y sinh ra là để gặp những thứ này—— nhân viên cứu hộ đã có kết quả, bọn họ tìm thấy một bộ xương đã bị cháy đen ở trong phòng khách.

"Bạch Niên Cẩm." Có người bên cạnh nói chuyện, Bạch Niên Cẩm lại không nhận ra anh ta là ai.

Người nọ nói: "Cậu bình tĩnh một chút."

Máu tươi trên trán Bạch Niên Cẩm theo gương mặt chảy xuống, ánh mắt y rốt cuộc không còn điên cuồng như trước nữa mà như là đã tiếp nhận sự thật này rồi. Y nói: "Ừm, cậu thả tôi ra đi."

Người nọ đưa tay quơ quơ ở trước mặt Bạch Niên Cẩm, cẩn thận nói: "Cậu, cậu có thể nhận ra tôi là ai không?"

Bạch Niên Cẩm lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, nói: "Lý Thâm Tuyền."

Khi tên mình được gọi ra, cuối cùng Lý Thâm Tuyền cũng nhẹ nhàng thở ra, anh ta nói: "Bạch Niên Cẩm, cậu bình tĩnh lại, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì ai sẽ báo thù cho Lý Hàn Sinh chứ?"

Bạch Niên Cẩm nói: "Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!