Hạt dưa là hạt dưa loại ngon, tuy rằng cắn hạt dưa ở trong đầu thì có hơi kỳ quái, nhưng Bạch La La vẫn có thể cưỡng ép bình tĩnh lại dưới âm thanh rắc rắc rắc kia.
Cậu đi vào WC rửa mặt bằng nước nóng rồi nói với hệ thống: "Tôi chuẩn bị xong rồi!"
Hệ thống nói: "Cậu là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, cho nên cho dù có nhìn thấy cái gì thì đều phải bình tĩnh một chút."
Bạch La La nghe vậy lại không vững dạ, không tiền đồ nói: "Cậu từ từ đã, chờ tôi bình tĩnh tý nữa."
Hệ thống: "……"
Vì thế Bạch La La lại bình tĩnh thêm mười lăm phút, cuối cùng khi cảm thấy chính mình có thể tiếp thu ký ức tàn khốc thì mới gật đầu nói với hệ thống: "Đến đi!"
Hệ thống phát ra một tiếng binh, trước mắt Bạch La La nháy mắt tối sầm lại.
Nửa giờ sau, Bạch La La đã tiếp thu xong ký ức mở bừng mắt, cậu nhìn hoàn cảnh chung quanh, mờ mịt nói: "Tôi là ai, tôi từ đâu đến, nên đi đến nơi nào……"
Hệ thống: "……" Lại một người điên rồi.
Ký ức này quá k*ch th*ch, Bạch La La nằm thở thoi thóp ở trên sô pha.
Hệ thống nói: "Tình yêu, cậu có ổn không tình yêu?"
Bạch La La lau một giọt nước mắt ở khóe mắt, nói: "Không ổn."
Hệ thống nói: "À, còn có thể nói chuyện thì xem ra trạng thái ổn rồi."
Bạch La La: "……"
Trong trí nhớ của cậu, sau khi Bạch Niên Cẩm biến mất thì cậu đã trải qua mười năm bình thường. Bởi vì biết bản thân sớm muộn gì cũng phải rời khỏi thế giới này, cho nên mặc dù Bạch La La ở nơi này mười năm thì cũng không có tìm bạn gái, hơn ba mươi tuổi vẫn là người độc thân, đến mức trong văn phòng đều bắt đầu âm thầm tung tin đồn khắp nơi rốt cuộc có phải vì cơ thể của cậu có vấn đề cho nên mới không tìm bạn gái hay không, nếu không thì có người đàn ông nào có thể nhịn được như vậy chứ.
Bạch Niên Cẩm có miệng khó trả lời, chỉ có thể yên lặng nuốt quả đắng xuống.
Mà Bạch Niên Cẩm đã biến mất vào năm lớp 11 kia thì gần như là đã biến mất hoàn toàn, Bạch La La cũng chưa từng nghe về y ở bất cứ đâu, thật sự giống như người này chưa từng tồn tại ở trên thế giới này, mọi thứ đều là suy nghĩ chủ quan của cậu vậy. Tình huống như vậy vẫn luôn tiếp tục cho tới năm thứ mười hai xa cách của bọn họ, lúc sinh nhật Bạch La La vừa tròn 36 tuổi.
Một người bạn nữ của Bạch La La đang giúp cậu chọn bánh sinh nhật, Bạch La La chọn tới chọn lui thì chọn một cái bánh fondant(*), sau khi trả tiền xong liền cùng người bạn đi ra ngoài, lại trong lúc vô ý thấy được một chiếc xe ở ven đường lái ngang qua, người ngồi bên trong là một khuôn mặt quen thuộc.
(*)Fondant là một loại nguyên liệu dùng trong trang trí và được làm từ bột đường trắng mịn dùng trong trang trí và tạo hình cho những chiếc bánh kem hoặc bánh ngọt.
Không sai, người nọ chính là Bạch Niên Cẩm đã trưởng thành.
Ngay từ đầu Bạch La La cho rằng chỉ là bản thân hoa mắt, cho nên cũng không quá để ý. Lại không ngờ qua thêm một năm, Bạch Niên Cẩm lại về đến cuộc sống của cậu.
Lúc này, thời gian mà bọn họ chia ra đã tròn mười ba năm.
Mười ba năm, một thử bên cạnh Bạch La La đều cảnh còn người mất. Cậu đã từng tưởng tượng cảnh gặp lại Bạch Niên Cẩm, lại không ngờ rằng lần gặp lại này lại dài như thế.
Trong tưởng tượng của Bạch La La, khi cậu và Bạch Niên Cẩm gặp lại nhau, vốn nên là tràn ngập phụ từ tử ái, Bạch Niên Cẩm sẽ làm nũng với cậu, kể cho cậu nghe trong mười mấy năm qua đã xảy ra những chuyện gì. Mà bản thân lại còn cảm thán mấy tiếng năm tháng vô thường, lộ ra vẻ người cha hiền với y, sau đó hỏi một chút vấn đề việc nhà như đã kết hôn chưa, sinh con chưa, đứa nhỏ được mấy tuổi rồi vân vân và mây mây.
Tưởng tượng đều là rất tốt đẹp, cho nên ngay khi Bạch La La bị Bạch Niên Cẩm xâm phạm lần đầu tiên, cả người cậu đều đã sụp đổ.
Lần đó khi nhìn thấy Bạch Niên Cẩm, tinh thần y đã có chút mơ hồ, trên người còn có vết thương, Bạch La La bị dáng vẻ của y làm cho hoảng sợ, muốn báo cảnh sát nhưng tay lại bị Bạch Niên Cẩm bắt được.
"Dẫn em về nhà." Bạch Niên Cẩm nói như vậy.
Vì thế Bạch La La liền kéo người này trở về nhà, kết quả sau khi về đến nhà còn chưa ngồi được nóng mông, tên khốn này liền phát bệnh.
Bạch Niên Cẩm bị hạ thuốc bỗng nhiên nhào đến cưỡng ép đè Bạch La La lại, sau đó l*t s*ch quần áo của cậu.
Khi Bạch La La kéo Bạch Niên Cẩm về nhà thì vẫn luôn duy trì kiểu biểu cảm (⊙v⊙) như vậy, lúc quần áo bị l*t s*ch thì biểu cảm biến thành w(QДQ )w, cuối cùng khi bị Bạch Niên Cẩm tiến vào, Bạch La La lau mắt khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!