Là một đứa trẻ đất liền thành thị, khi lần đầu tiên nhìn đến biển đều không khỏi sẽ vô cùng kích động.
Ngày hôm sau Bạch La La liền cầm phao bơi cùng với Bạch Niên Cẩm chạy đến bờ biển. Hiện tại đang là thời điểm nghỉ đông, bên này của bọn họ lại là thành phố du lịch, cho nên có rất nhiều học sinh đến đây du lịch.
Khu vực lân cận nhà của Bạch La La không thuộc khu du lịch, chất lượng nước biển không tồi, cậu cầm cái phao bơi nhào vào trong nước trước. Bạch Niên Cẩm đi theo phía sau cậu, lại không có xuống nước.
Bạch La La bơi trong chốc lát thì nhìn thấy Bạch Niên Cẩm còn chần chừ ở bờ biển, mới ý thức được hình như đứa nhỏ này không biết bơi.
"Tới đây, Niên Cẩm, thầy dạy em bơi." Bạch La La cười tủm tỉm nói, "Trùm phao vào đi."
Bạch Niên Cẩm có hơi ngại ngùng, nhưng dưới sự thúc giục của Bạch La La vẫn bắt đầu từ từ học tư thế bơi lội. Chỉ là người mới học đều có chút sợ nước, Bạch Niên Cẩm cũng giống vậy, khi đạp nước lông mày vẫn luôn nhíu lại.
Bạch La La cười nói: "Chờ sau này này thầy về hưu, thầy sẽ trở về thành phố này."
Bạch Niên Cẩm dừng động tác liếc mắt nhìn Bạch La La một cái.
"Rất thích biển nha." Nước xanh thẳm trong veo, bờ cát vàng, gió biển thổi lướt trên da thịt, mọi thứ đều sáng ngời mà lại ấm áp.
Điều này hoàn toàn khác với mùa đông trong trí nhớ của Bạch Niên Cẩm. Cũng giống như sự khác biệt giữa y và Lý Hàn Sinh, nếu nói sinh mệnh y là tuyết lớn rơi liên miên ở miền bắc đất nước, vậy thì thầy của y chính là ánh mặt trời xán lạn một năm bốn mùa ở nơi ven biển này.
Bạch Niên Cẩm bơi mệt nên ngồi ở bờ biển.
Bạch La La vui vẻ chạy đi mua hai cái trái dừa, sau khi đâm thủng thì đưa cho Bạch Niên Cẩm. Cát ở nơi này không quá tinh mịn, có nhiều loại vỏ sò vụn ẩn trong cát, khi dẫm lên hết sức thốn chân. Vì thế Bạch Niên Cẩm liền nhìn thấy Bạch La La nhón chân đi đến, trong miệng còn kêu đau a a.
Mùi vị nước dừa tươi ngon, cũng hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của Bạch Niên Cẩm, hương vị thanh nhẹ, nhưng mùi thơm nồng. Bạch La La nằm ở trên bờ cát hình chữ đại (), nhìn bầu trời trong xanh gần như trong suốt trên đầu, hỏi Bạch Niên Cẩm có suy xét thi đại học ở gần bờ biên hay không.
Bạch Niên Cẩm uống nước dừa, nói xem tình huống đi.
Bạch La La cười nói: "Niên Cẩm, thầy chỉ muốn nhìn thấy em vui vẻ."
Bạch Niên Cẩm ánh mắt run lên, y vươn đầu lưỡi l**m miệng mình, giọng không khỏi có chút khàn khàn, y nói: "Thầy thích mẫu con gái thế nào?"
Bạch La La vừa uống nước dừa, vừa không chút để ý nói: "A, không có yêu cầu gì cả, thích tôi là được rồi."
Bạch Niên Cẩm nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Không khi giữa hai người rất là hài hòa, sau khi hao mòn ở bên cạnh bờ biển đến trưa, Bạch La La lại đi đến chợ hải sản gần nhà một chuyến, mua một đống hải sản lớn.
Hải sản ở ven biển cũng rất rẻ, không giống thành thị đất liền, tiệc hải sản hơi tốt một chút đã tùy tiện có giá lên đến mấy nghìn tệ rồi.
Da của Bạch Niên Cẩm và Bạch La La làn đều rất trắng, hai người phơi cả một buổi trưa, cả thân trên và chân đều ửng đỏ. Mẹ Lý trách Bạch La La nói sao không chịu bôi kem chống nắng, nếu bị bỏng nắng thì phải làm sao.
Bạch La La có hơi ngại ngùng, nói chính mình quên mất.
Mẹ Lý nói: "Con đấy, đứa nhỏ này, cái này cũng có thể quên, con nhìn xem Niên Cẩm bị phơi đỏ rồi kìa." Bà nhìn Bạch Niên Cẩm vốn có màu da sữa bị phơi đến đỏ bừng thì đầy mặt đều là đau lòng.
Bạch La La nghĩ thầm mẹ của con ơi, con mới là con của mẹ đó, sau đó bị mẹ cậu đuổi vào nhà bếp nấu cơm.
Vì thế trên bàn cơm buổi chiều, toàn dọn lên món của Bạch La La, ốc xào xoài cay, cua biển hấp, bào ngư tỏi nhuyễn, canh đậu hủ nghêu, tất cả các món canh đều ngon.
Mẹ Lý ăn vào trong miệng, cười tủm tỉm nói rốt cuộc con trai đã trưởng thành rồi, với tay nghề này cũng không lo không cưới không được vợ.
Bạch La La mỉm cười cho có, không có ý định trả lời. Ngược lại dáng vẻ Bạch Niên Cẩm hơi có vẻ tâm sự nặng nề, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Bạch La La chỉ nghĩ y sắp thi đại học nên áp lực lớn, còn an ủi y kết hợp làm việc và nghỉ ngơi cũng rất tốt.
Buổi tối ngủ, Bạch Niên Cẩm ngủ chính là giường Bạch La La, mà Bạch La La thì bị mẹ cậu cho vào bên trong phòng khách. Bạch La La buổi tối ăn nhiều, có hơi ngủ không được, nằm trên giường nghe hệ thống cắn hạt dưa.
Hệ thống nói: "Tôi không thể cắn nữa à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!