Chương 28: (Vô Đề)

Cuối cùng chuyện phân ban tự nhiên ban xã hội cứ như vậy đã quyết định xong rồi. Mặc dù trong lòng Bạch Niên Cẩm có vẻ vẫn thích ban xã hội, nhưng sau cùng vẫn phải điền hai chữ tự nhiên lên tờ đơn nguyện vọng.

Sau phân ban, chính là chia lớp, lớp ban đầu bị chia ra một lần nữa, sau đó chia vào lớp tự nhiên và lớp xã hội.

Trường học của Bạch La La khá chú trọng ban tự nhiên, cho nên mấy lớp tự nhiên đều được chuyển đến toà nhà dạy học gọi là Trạng Nguyên Lâu, mà lớp trọng điểm của ban tự nhiên còn được học một mình trên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi đó có hoàn cảnh yên tĩnh, là phòng học có điều kiện tốt nhất trong trường.

Bạch La La vẫn tiếp tục là chủ nhiệm của một lớp xã hội, ngày chia lớp hôm đó cậu nhìn thấy Bạch Niên Cẩm mặt mày âm u đeo cặp sách đi xuống lầu, trước khi đi còn liếc nhìn về phía văn phòng giáo viên một cái.

Bạch La La cũng không để ý đến Bạch Niên Cẩm, trong lòng tự an ủi đứa nhỏ của mình rồi cũng phải trưởng thành thôi.

Ngày hôm đó về nhà, cậu vì an ủi Bạch Niên Cẩm mà nấu cho y một bữa tiệc gà nướng. Gà là cậu cố ý mua một con gà mái từ chợ nông sản, nuôi rất mập, là lúc thịt mềm ngọt nhất. Vặt sạch lông gà, sau đó dùng gia vị tương ướp thịt gà, trong bụng gà lại nhét đầy khoai tây, cà rốt, tiêu xanh hành gừng tỏi cùng với một ít quả hạch. Cách ăn này là do Bạch La La tự mình nghiên cứu ra, nước sốt cũng là tự mình cậu nghiên cứu ra công thức, sau khi chế biến xong thịt gà, cuối cùng bôi lên da gà một lớp mật ong rồi trực tiếp cho vào lò nướng. Nướng như vậy sẽ cho ra món gà da giòn thịt mềm, các loại rau củ nhét bên trong như khoai tây cũng cùng hòa vào với hương vị thịt, mềm mại ngon miệng, là loại đồ ăn rất thích hợp cho các bạn nhỏ.

Ở thế giới của mình vào ngày tết Bạch La La đều nấu món này, làm cho mấy cháu trai cháu gái của cậu ăn đến no căng, ngay cả cơm cũng không ăn thêm được.

Bạch Niên Cẩm còn đang ở trong phòng ngủ làm bài tập, ngửi được mùi thơm cũng không động đậy, mãi cho đến khi Bạch La La gọi y ra ăn cơm thì mới từ từ đứng dậy đi ra.

"Áp lực học tập của lớp 11 rất lớn." Bạch La La nói, "Nếu có muốn ăn cái gì thì cứ nói với thầy nha."

Cảm xúc của Bạch Niên Cẩm cũng không quá tốt mà gật gật đầu, hôm nay sau khi chia lớp xong, tâm tình của y thoạt nhìn rất không ổn, tuy trên mặt vẫn chẳng có biểu tình gì như ngày thường, nhưng Bạch La La lại có thể nhìn ra tâm tình y không tốt.

Đặt gà nướng lên bàn, Bạch La La trực tiếp dùng tay xé thành từng phần. Thịt gà xé ra tuyệt đối không bị khô, thậm chí có thể nhìn thấy trên thịt gà tràn ra nước thịt màu mật ong. Bạch La La nếm thử một chút, gật gật đầu, sau đó đem hai cái đùi gà chia cho Bạch Niên Cẩm.

Bạch Niên Cẩm nói: "Em chỉ cần một cái thôi."

Bạch La La nói: "Ăn đi, lúc về thầy đã ăn ba cái bánh hẹ rồi, giờ không thấy đói."

Bạch Niên Cẩm hơi hơi liếc mắt, y còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thoáng qua vẻ mặt của Bạch La La, cuối cùng cũng không nói gì. Bạch La La thích nhất là khoai tây, xen lẫn trong khoai tây còn có quả hạch hương vị vô cùng thơm giòn, đặc biệt là hạt điều, nhai trong miệng đầy hương vị tươi ngon.

Hai người chia xong con gà nướng, chắc là lúc ăn hơi vội, cho nên sau khi Bạch Niên Cẩm ăn xong liền bị nấc cụt. Bạch La La vỗ lưng rồi lại cho y uống nước nhưng cũng không hết được.

Cuối cùng cho tới gần mười giờ tối khi đi ngủ, Bạch Niên Cẩm vẫn còn đang nấc.

"Làm sao vậy chứ." Bạch La La sầu muộn nói, "Nghẹn hả?"

Bạch Niên Cẩm nói: "... Ngày mai sẽ tốt thôi."

Bạch La La nói: "Em như vậy có thể ngủ được à?"

Bạch Niên Cẩm: "Vẫn ngủ được mà."

Bạch La La cảm thấy nghi ngờ đối với chuyện này, thế nên lúc nửa đêm lại len lén đến phòng của Bạch Niên Cẩm, muốn nhìn coi đứa nhỏ này đã ngủ chưa.

Nhưng mà khi Bạch La La nhẹ tay nhẹ chân khẽ mở cửa phòng ngủ ra, lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng xấu hổ. Bạch Niên Cẩm nằm đưa lưng về phía cửa, cũng không biết cậu đứng ở cửa phòng, cái quần bị kéo xuống dưới đầu gối, hai tay đặt ở chỗ nào đó dưới bụng, đang làm động tác vuốt lên xuống... Nhưng làm cho Bạch La La thấy đau đầu nhất là, thằng nhóc này còn vừa tuốt súng vừa nấc cụt.

Bạch La La nhìn thấy cảnh này, cũng không quấy rầy đến Bạch Niên Cẩm, cậu lặng lẽ không tiếng động quay người đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, Bạch La La cảm thấy muốn hút một điếu thuốc, cậu hỏi hệ thống: "Tuốt súng có thể trị được nấc cụt à?"

Hệ thống: "... Trị được sao nó vẫn còn nấc thế kia."

Bạch La La cảm thấy có lý, nhưng mà ở tuổi này của Bạch Niên Cẩm, có loại hành vi này cũng là bình thường thôi, đây là chứng minh cơ thể của y đang trưởng thành. Cậu than thở nói: "Nhóc con trưởng thành rồi."

Hệ thống nói: "Đúng vậy."

Khi Bạch La La còn đang học trung học cũng có một lần đang tự an ủi bị ba cậu bắt gặp, cậu thì bị dọa không nhẹ, còn ba cậu thì lại vẻ mặt bình tĩnh đóng cửa lại, sau đó mới uyển chuyển nói với cậu có một số chuyện nên tiết chế một chút, không nên quá nhiều, hơn nữa còn phải nhớ khóa cửa.

Từ đó về sau, Bạch La La có một thói quen khi tự an ủi nhất định phải khóa cửa thật kỹ, mà Bạch Niên Cẩm bây giờ hiển nhiên là còn chưa có tập được thói quen tốt này, càng không biết chính mình đã bị Bạch La La nhìn thấy hết.

Ngày hôm sau Bạch La La thấy Bạch Niên Cẩm không còn nấc nửa mới nhẹ thở phào. Cậu nhớ có một người bạn lớp mười hai của cậu khi đi thi vì căng thẳng quá mức mà bị nấc cụt, vậy mà cứ thế bị nấc cả một tuần, nghe nói lúc ngủ cũng không ngừng nấc...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!