Chương 26: (Vô Đề)

Đây là lần đầu tiên Bạch La La đi vào trong nhà của Bạch Niên Cẩm.

Trong nhà thật sự là còn cũ nát hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, trong phòng khách đơn sơ chỉ có một cái bàn trà và một ghế sô pha vải cũ. Trên bàn trà còn đặt không ít các thứ chai chai lọ lọ, Bạch La La nhìn thoáng qua, phát hiện đại đa số trong đó đều là chai rượu, còn có mấy chai lọ trông giống như là đồ trang điểm.

Khi Bạch Niên Cẩm đỡ Bạch La La, cơ thể vẫn còn đang run rẩy, mãi đến lúc vào trong nhà, xác định cả hai đều được an toàn, run rẫy trên người của y mới dần ổn lại.

Bạch La La vừa ho khan, vừa cởi áo len của mình ra, muốn nhìn vết thương của mình một chút.

Bạch Niên Cẩm ngồi ở bên cạnh Bạch La La, cắn môi đến trắng bệch, y cúi đầu nói: "Thầy ơi, chúng ta đi bệnh viện đi."

Sau khi cởi áo len ra, Bạch La La nhìn thấy trên bụng mình đã là một mảng bầm xanh tím, làn da của cậu rất trắng, cho nên trông vết thương cũng vô cùng rõ ràng, có điều lúc này đã đỡ bớt, ngược lại cũng không còn đau như trong tưởng tượng nữa. Bạch La La lấy tay đè đè lên bụng mình, cảm thấy cũng không có vấn đề gì lớn, sau đó tằng hắng một tiếng nói: "Không có vấn đề gì lớn, làm em sợ rồi?

Bạch Niên Cẩm tỏ vẻ không ủng hộ, y nói: "Thầy ho ra cả máu như thế thì sao lại không có vấn đề gì được."

Bạch La La nói: "Ho ra máu? À... Chắc là do thầy không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi thôi." Cậu nói rồi, vươn đầu lưỡi mình ra, chỉ thấy trên lưỡi thật sự có vết thương, lúc này vẫn còn đang chảy máu.

Bạch Niên Cẩm nói: "Không được, lỡ mà bị thương nội tạng bên trong thì từ ngoài cũng không thấy được, nhất định phải đến bệnh viện." Y thường ngày ít nói, hôm nay lại vô cùng cố chấp, như là nhất định phải khuyên bằng được Bạch La La vậy.

Bạch La La đành phải nói: "Ngày mai rồi đi, hiện tại đã muộn rồi, không dễ gọi xe taxi đâu." Bên ngoài là đêm đen vô tận, sau cuộc ồn ào vừa rồi, khu dân cư lại yên tĩnh lại lần nữa. Đường phố xen kẽ với các tòa nhà tựa như bị một bức màn tối om che lại, chỉ có thể thấy lờ mờ ánh sáng từ đèn đường phía xa.

Bạch Nên Cẩm nói cũng được, sau đó xoay người đi vào bếp nấu nước ấm.

Vào nhà rồi Bạch La La mới phát hiện trong nhà vậy mà không có hệ thống sưởi, đèn trên trần cũng không sáng mấy, thỉnh thoảng còn chớp tắt mấy cái, như là sắp hỏng rồi.

Nhà này ngoại trừ phòng khách cũng chỉ có một cái phòng ngủ, lúc này cửa phòng ngủ đang mở rộng, Bạch La La miễn cưỡng có thể nhìn thấy tình hình trong phòng ngủ. Trong đó đúng là vừa bẩn vừa loạn giống như cậu tưởng tượng, trên giường để đầy quần áo, trên mặt đất thậm chí còn có chai rượu.

Bạch La La rất khó tưởng tượng, Bạch Niên Cẩm rốt cuộc đã trải qua thời thơ ấu của mình như thế nào trong một môi trường như vậy.

Bạch Niên Cẩm nấu cho Bạch La La một ly trà sữa, ở nhà y ngay cả tủ lạnh cũng không có, cho nên gần như là không có gì ăn. Ngoại trừ mì ly, thì chỉ có trà sữa uống liền hương vị chẳng ra sao là thứ y có thể mang ra mà thôi.

Bạch La La cũng không để ý, cậu cầm ly trà sữa trong tay, cả người cũng dần ấm lên.

Bạch Niên Cẩm nói: "Thầy ơi, em xuống dưới gọi xe cho thầy nha, sau khi gọi được được xe em sẽ kêu thầy xuống."

Bạch La La ho khan một tiếng, nói: "Bây giờ không có xe đâu, em đừng đi." Nơi này xa như thế, trời lại bắt đầu đổ tuyết, muốn gọi được xe quả thực là khó lại càng thêm khó. Bạch La La làm sao có thể để cho Bạch Niên Cẩm đứng ở trong tuyết chờ, cậu không chịu được nhất chính là để trẻ con chịu khổ.

Bạch Niên Cẩm khó xử nói: "Vậy làm sao bây giờ?"

Bạch La La uống một ngụm trà sữa, nói: "Em cho thầy nệm chăn, thầy ngủ ở phòng khách nhà em một đêm."

Bạch Niên Cẩm nói: "Không được, hôm nay lạnh như vậy, thầy còn đang bị thương."

Bạch La La nói: "Bình thường em ngủ ở đâu?" Cậu không tin mẹ Bạch Niên Cẩm sẽ để Bạch Niên Cẩm ngủ trên giường.

Qủa nhiên, Bạch Niên Cẩm nghe thấy câu hỏi này của Bạch La La, ánh mắt liền có chút do dự, ngập ngừng không nói chuyện. Kết quả dưới sự gặng hỏi của Bạch La La, y mới đứt quãng nói bình thường y đều nằm dưới đất ngủ, mẹ y không về nhà, y mới có thể lên giường ngủ.

"Nằm dưới đất ngủ?" Bạch La La không thể tin được nói, "Trời lạnh như thế mà mẹ em bắt em ngủ dưới đất?"

Bạch Niên Cẩm gật gật đầu.

Bạch La La lập tức nói với hệ thống: "Tôi cảm thấy mẹ Bạch Niên Cẩm thực con mẹ nó quá khốn nạn."

Hệ thống nói: "Tôi đồng ý."

Bạch La La nói: "Cho nên... cậu có thể tìm chút chứng cứ để cho mẹ Bạch Niên Cẩm không thể về giành giường với em ấy nữa hay không?"

Hệ thống nói: "Để tôi tìm thử..."

Bạch La La bên này nói chuyện với hệ thống thì trong phòng liền yên tĩnh trở lại. Bạch Niên Cẩm làm bộ như không thèm để ý uống nước ấm trong tay, khóe mắt vẫn nhìn Bạch La La.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!