Chương 25: (Vô Đề)

Tay của Bạch Niên Cẩm rất nhỏ, cũng thực lạnh, bị Bạch La La nắm lấy dần dần trở nên ấm hơn.

Sau đó Bạch Niêm Cẩm lại ngồi trên yên sau xe đạp của Bạch La La, Bạch La La ở phía trước nói: "Ôm chặt."

Bạch Niên Cẩm nhẹ nhàng đáp lại.

Trước khi về nhà, Bạch La La lại tranh thủ đi siêu thị, hỏi Bạch Niên Cẩm muốn ăn cái gì.

Bạch Niên Cẩm nhìn hàng hóa muôn màu rực rỡ, im lặng đi theo sau Bạch La La, nói cái gì cũng được ạ.

Bạch La La nghĩ nghĩ, cảm thấy hôm nay lạnh như thế, ăn lẩu dê đi, cậu nói: "Niên Cẩm, em ăn được thịt dê không?"

Bạch Niên Cẩm nói: "Cái gì em cũng ăn được."

Thấy Bạch Niên Cẩm không phản đối, vì thế Bạch La La mấy gói lớn thịt dê loại tốt chuyên dùng để rửa thịt dê, lại mua thêm rau củ tươi mới và gia vị nấu lẩu dê.

Bạch Niên Cẩm từ đầu tới cuối đều giống như một cái đuôi nhỏ luôn đi theo sau Bạch La La, còn chủ động nói muốn giúp Bạch La La đẩy xe hàng, cảnh này nếu là người không biết chuyện nhìn vào thì nhất định sẽ nghĩ hai bọn họ nhất định là hai ba con.

Mua đồ xong, Bạch La La lại nói mua thùng sữa, còn hỏi Bạch Niên Cẩm có thể uống vị nguyên chất được không.

Bạch Niên Cẩm vẫn như trước không từ chối cái gì, đứa nhỏ này hình như cũng không có ghét thức ăn. Cũng đúng, đã là người từng bị đói khát tra tấn, làm sao có thể không hiểu được sự quý giá của thức ăn chứ.

So với Bạch Niên Cẩm, Bạch La La lại là từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu qua loại khổ gì, mặc dù điều kiện nhà cậu không thể nói là đặc biệt tốt, nhưng cha mẹ cậu đều có công việc ổn định, chỉ riêng sữa uống từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không thiếu. Sau nhiều tiếng đồng hồ, trong siêu thị không còn sữa đóng túi, tất cả đều phải mua từ hàng gánh sữa nông trại đến từng nhà rao bán, Bạch La La đến bây giờ vẫn nhớ rõ hồi ức đẹp vào một buổi chiều bốn giờ, cậu cùng thanh mai trúc mã mặc váy hoa nhỏ, cầm phiếu sữa và nồi sữa chạy về phía hàng gánh bán sữa nông trại... Nhưng nhắc đến thanh mai trúc mã, trước mắt Bạch La La lại hiện lên khuôn mặt mang biểu cảm như cười như không của Tần Bách Xuyên.

Bạch La La: "..." Haizz, hiện tại thanh mai trúc mã còn cao hơn cậu cả một cái đầu.

Cũng vì uống rất nhiều sữa, Bạch La La mới có thể cao đến một mét tám, cho nên khi nhìn thấy sữa, Bạch La La không nhịn được cũng muốn mua cho Bạch Niên Cẩm một thùng. Học sinh trung học đúng là thời điểm cần bồi bổ cơ thể, Bạch La La cũng không muốn về sau Bạch Niên Cẩm chỉ cao chưa đến một mét bảy, đến lúc đó muốn tìm bạn gái cũng khó nữa.

Bạch Niên Cẩm cũng không biết Bạch La La đang nghĩ cái gì, y đội mũ lên đầu, dán mặt trên lưng Bạch La La, bên tai là tiếng gió lạnh lẽo gào thét. Nhưng Bạch Niên Cẩm cũng không cảm thấy lạnh lẽo gì, y cảm thấy chính mình là đang ôm một mặt trời nhỏ ấm áp, mặt trời nhỏ ấm áp này chiếu sáng toàn bộ thế giới u ám của y, để cho y thấy được những cảnh vật đẹp đẽ mà y chưa bao giờ thấy qua.

Khi tới nhà Bạch La La, hình như gió cũng đã nhỏ đi, Bạch La La để cho Bạch Niên Cẩm xuống xe rồi giúp y phủi sạch tuyết trên đầu, cậu cười nói: "Đi, đi ăn thịt dê thôi."

Bạch Niên Cẩm cầm theo sữa, nhìn chằm chằm khuôn mặt dịu dàng đang được đèn đường chiếu sáng, không thể nào dời mắt đi được.

Sau khi về đến nhà, Bạch La La trước tiên tìm một bộ quần áo để cho Bạch Niên Cẩm thay, sau đó mở TV cho y rồi lại chuẩn bị cho y chút hoa quả, để cho Bạch Niên Cẩm ngồi nghỉ ngơi, bản thân thì vào trong nhà bếp bắt đầu bận rộn.

Tay Bạch Niên Cẩm cầm ly trà nóng, chút tuyết đọng trên lông mi cũng bị ấm áp hòa tan, đôi mắt có chút ẩm ướt.

Nước dùng lẩu dê vốn nên dùng nước hầm dê chính tông, nhưng Bạch La La sợ Bạch Niên Cẩm không quen ăn mùi thịt dê, cho nên vẫn là dùng nước canh pha loãng, nhưng mà cậu đi siêu thị có hơi muộn, thịt dê tươi ngon nhất ở khu bán thịt đã bán gần hết rồi.

Táo tàu, gừng lát, hành boaro cắt khúc, còn có một ít dược liệu bình thường có trong nhà, Bạch La La chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu bắt đầu nấu nước lẩu, liền bắt đầu thái thịt dê. Sau khi thái xong thịt dê, lại đem rau củ rửa sạch bỏ vào trong rổ.

Trong tủ lạnh có chao, hơn nữa còn có tương vừng mới mua hôm nay, sau khi Bạch La La làm xong nước chấm thì nước dùng trong nồi cũng vừa lúc tỏa ra mùi thơm, vì thế cậu hô lên ăn cơm, ăn cơm.

"Ăn nhiều vào." Nhìn thịt dê nóng hổi ở trong nồi lẩu đang sôi ùng ục, Bạch La La cười tủm tỉm nói với Bạch Niên Cẩm, "Thịt vẫn đủ."

Đại khái là vì cơ thể dần ấm lên, trên mặt Bạch Niên Cẩm hiện lên một đỏ ửng đáng yêu vô cùng, dáng vẻ ăn cơm của y vô cùng yên tĩnh, từ đầu đến cuối không phát ra chút âm thanh nào.

Bạch La La cũng đã lâu không ăn lẩu dê, thịt dê trong siêu thị này hương vị cũng không tồi, phần não dê phía trên non mềm béo ngậy, chấm thêm nước chấm làm từ chao và tương vừng cho vào miệng là đã có một miệng đầy vị thịt. Thịt đùi sau phải nạc một chút, cũng nhai nhiều hơn nhấm nuốt vài lần, hương vị tươi mới của thịt dê sẽ như bị tẩm vào trong lưỡi, ngon đến mức khiến người ta nóng lòng muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Rau mầm xanh là là rau nhất định phải có, chỉ cần nhúng sơ trong nồi sôi nước lẩu một chút, vẫn còn màu xanh tươi liền cho vào miệng, khi nhúng qua canh loãng một lần, lại tựa như vị ngọt của rau dưa, đặc biệt xua tan vị dầu mỡ trong miệng.

Bạch La La khui cho Bạch Niên Cẩm một lon coca, lại rót cho chính mình chút rượu, dù trong suốt quá trình hai người cũng không có nói chuyện với nhau, nhưng bầu không khí lại hài hòa đến không ngờ.

Mấy gói thịt dê cộng dồn vào cũng được gần bốn cân, Bạch La La vốn nghĩ sẽ còn dư lại một chút, nào ngờ sau khi cậu cùng Bạch Niên Cẩm nhiệt tình ăn uống, vậy là lại không đủ, vì thế Bạch La La lại vào bếp cầm chút mì bỏ thêm vào.

Ăn xong mì, hai người mới hoàn toàn no, bụng đều căng tròn cả, Bạch La La xụi lơ nằm trên sô pha, đã có chút buồn ngủ.

Bạch Niên Cẩm đứng lên nói muốn đi rửa chén, Bạch La La cũng không có ngăn cản y, để cho trẻ con làm chút việc nhà cũng không phải chuyện gì xấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!