Chương 20: (Vô Đề)

Bạch La La nằm ở trên giường, nói với hệ thống rằng cậu không qua nổi rồi.

Hệ thống nói: "Cưng à, cậu thấy thế nào rồi?"

Bạch La La đáp: "Tôi coi y là huynh đệ, y lại chỉ muốn đè tôi."

Hệ thống nói: "Cậu thật sự coi y là huynh đệ à?"

Bạch La La yên lặng một hồi, khàn giọng khóc nói: "Không sai, tôi không coi y là huynh đệ."

Hệ thống: "Ừ?"

Bạch La La nói: "Tôi coi y thành con trai rồi..."

Hệ thống: "..."

Sau đó một người một hệ thống lập tức rơi vào trong im lặng vô tận.

Cuối cùng Bạch La La nói: "Tôi không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa."

Hệ thống nói: "Chống đỡ đến khi cậu cảm thấy trợ cấp của mình có thể đạt tới năm con số."

Trợ cấp chính là động lực cuối cùng trong cuộc đời Bạch La La, nếu không phải vì trợ cấp thì cậu đã sớm phi thăng thành tiên rồi, đâu đến phiên Mão Cửu giẫm nát bét như vậy.

Lau khô nước mắt, trong lòng Bạch La La đã có quyết định. Cậu trở mình, đổi một tư thế khác để cái mông thoải mái hơn, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất.

Có một số việc không thể nào kéo dài được. Bạch La La sâu sắc cảm nhận được sự sợ hãi của mình đối với Mão Cửu, cậu cảm thấy nếu còn kéo dài thêm nữa thì sẽ có một số việc thật sự không thể cứu vãn được nữa. Ví dụ như tính mạng của đại ca cậu, ví dụ như tính mạng của Tín Vương, lại ví dụ như mồi lửa chủ nghĩa xã hội trong lòng cậu.

Bạch La La nói: "Tôi phải hành động."

Hệ thống hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Bạch La La vươn tay sờ tim mình, giọng trịnh trọng cực kì, cậu nói: "Tôi muốn cứu thế giới!"

Hệ thống: "Cụ thể chút đi?"

Bạch La La bò dậy từ trên giường, phấn chấn nói: "Z-i"sa!"

Hệ thống: "..." Phương pháp cứu thế giới này của cậu hơi bị khác biệt đó.

Bạch La La cảm thấy đỉnh IQ cả đời này của mình đã dồn hết vào cái năm thi nhân viên công chức kia. Sau khi thi xong, cậu căn bản xem như là một đồ bỏ đi, mẹ cậu còn oán trách cậu cả ngày ngờ nghệch. Vốn cậu tưởng rằng sau khi mình có được công việc thì không cần phải làm chuyện hao phí trí não, ai mà ngờ đời người bao nhiêu mưa gió, lại làm cái nghề còn phí đầu óc hơn thế này.

Bạch La La nói: "Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có tôi chết đi mới có thể kết thúc tất cả những thứ này, có thể khơi dậy yêu thương trong lòng Mão Cửu."

Hệ thống không lên tiếng, trái lại nó muốn nhìn xem Bạch La La còn định dằn vặt như thế nào. Với mức độ cưng chiều của Mão Cửu bây giờ đối với Bạch La La, xem ra cho dù Bạch La La có tranh cãi vô lý như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ được tha thứ, ừm, thảm nhất chẳng qua chỉ là bị làm một chút thôi.

Bạch La La nói: "Cậu cảm thấy suy nghĩ này của tôi thế nào?"

Hệ thống trầm ngâm hồi lâu, nói ra một câu đâm thẳng vào tâm hồn của Bạch La La, nó nói: "Cưng à, cậu không cần nói ra ý muốn vứt bỏ nhiệm vụ thất bại một cách thâm trầm như vậy đâu."

Bạch La La: "..."

Hệ thống nói: "Đi đi, dù sao thì cũng không phải tôi phát tiền lương cho cậu."

Bạch La La: "... Haiz." Cũng không biết z-i"sa chết trở về trợ cấp sẽ bị trừ bao nhiêu.

Nhưng mặc dù sẽ bị trừ tiền, nhưng Bạch La La vẫn kiên định với niềm tin của mình. Cậu suy nghĩ một chút, lại lấy lý do cơ thể mình khó chịu làm cái cớ để mời thần y tới.

Lúc thần y tới Mão Cửu vẫn đang thượng triều, cho nên cũng không canh giữ bên người Bạch La La.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!