Bầu không khí lại rơi vào trạng thái xấu hổ.
Mão Cửu không dám nhìn Bạch La La, y dường như đã bị cho uống thuốc gì đó, lồng ngực không ngừng phập phồng, hàm răng cắn chặt môi dưới. Mà bộ phận nào đó cũng phồng lên dưới lớp chăn mỏng.
Sắc mặt của Bạch La La không thay đổi bước đến bên giường.
Mão Cửu càng nhìn càng sợ, y khép hờ mắt không dám nhìn thẳng vào gương mặt của Bạch La La nữa, bờ môi cắn ra máu.
Bạch La La duỗi tay ra, nâng cằm Mão Cửu lên.
Một lần nữa nhìn kỹ lại gương mặt này, mặc dù tướng mạo của Mão Cửu tương tự Bạch La La, nhưng lại trẻ hơn cậu nhiều. Qua vài năm nữa, đợi đến khi Mão Cửu trưởng thành thì tướng mạo của hai người bọn họ chắc chắn là sẽ không khác nhau bao nhiêu.
Mão Cửu bị cậu nâng cằm lên, đôi mắt vẫn khép hờ không dám nhìn Bạch La La, y còn nhớ, trong phủ đã từng có tỳ nữ vì dám nhìn thẳng vương gia mà đã bị móc cả hai mắt.
Tính tình của Viên Phong Yên thất thường, chuyện này mọi người đều công nhận.
Bạch La La nói: "Nhìn ta."
Toàn thân Mão Cửu khẽ run lên, ánh mắt như có như không nhìn Bạch La La.
Đây là một đôi mắt cực kỳ giống với Viên Phong Yên, y cũng có vết hằn sâu ở giữa chân mày, chỉ là bên trong ánh mắt không chứa sự ngang ngược bá đạo như Viên Phong Yên, mà là một sự u ám não nề.
Bạch La La vuốt nhẹ cắm Mão Cửu, tỉ mỉ quan sát một phen, sau đó trầm giọng cười, nói: "Không tệ."
Mão Cửu không biết câu "Không tệ" này của chủ tử là mang theo loại hàm nghĩa nào, sau đó Bạch La La tiếp tục nói một câu, triệt để làm cho y ngẩn người.
Chủ tử của y nói: "Sau này ngươi sẽ đi theo ta."
Nhất thời, Mão Cửu không rõ câu "Đi theo ta" này lại mang hàm nghĩa gì, sự tồn tại của ám vệ bọn họ, chẳng phải là luôn đi theo bên người của chủ tử hay sao?
Bạch La La nhìn vẻ mặt mờ mịt của Mão Cửu, cậu dùng tay niết nhẹ cắm của y một cái, nói: "Đồ ngốc."
Ánh mắt của Mão Cửu vẫn mê man như cũ, thứ thuốc kì lạ kia khiến đầu óc của y không được minh mẫn như ngày thường, y nhìn gương mặt của chủ tử, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục.
Cuối cùng, dược tính trong người của Mão Cửu là được Bạch La La gọi đại phu đến giải.
Sau khi xử lý xong dược tính, Mão Cửu trầm lặng mặc lại y phục của mình.
Lúc Mão Cửu mặc y phục, Bạch La La cũng ngồi bên cạnh quan sát, cảm thán vóc dáng của Mão Cửu rất đẹp. Trong thế giới của Bạch La La, thích đàn ông hay phụ nữ đều là quyền của công dân, gần đây còn xuất hiện một tổ chức yêu cầu pháp luật đối đãi công bằng với động vật nữa.
Trước mắt, Bạch La La vẫn thích những cô gái đáng yêu, đến tận bây giờ, cậu vẫn còn nhớ rõ mối tình đầu của mình, đó là một cô bé thích tết hai bím tóc, lúc chạy qua trước mặt cậu thì hai bím tóc cũng nhảy tưng lên trông rất đáng yêu.
Mão Cửu mặc y phục xong liền lui ra ngoài.
Bạch La La nhìn dáng vẻ câu nệ này của y, cảm nhận sâu sắc cái gọi là gánh nặng đường xa.
Bởi vì trong mắt của ám vệ, bọn họ xưa nay luôn không cho mình là con người. Chủ nhân muốn bọn họ sống thì bọn họ sống, muốn bọn họ chết thì bọn họ sẽ lập tức đi tìm chết.
Bạch La La suy nghĩ, quyết định cho Mão Cửu đọc thêm nhiều sách – trên quyển sổ tay hướng dẫn công chức viên bọn họ có viết: Sách, là suối nguồn trí tuệ của cuộc sống. Điểm đặc biệt là những tài liệu đó là do ngành của bọn họ biên soạn.
Bạch La La cảm thấy câu nói này khá là chí lý, bởi vì nếu như cậu mà đọc nhiều sách thì có lẽ cậu đã nhanh chóng từ chức đi thi nghiên cứu sinh rồi.
Hôm sau Mão Cửu đến.
Y vẫn mặc hắc y của ám vệ, nó cực kỳ bó sát người, vừa vặn phô bày vóc dáng quyến rũ vai rộng mông cong của y. Thứ duy nhất mà Bạch La La có thể nhằm vào chính là, y thấp hơn Bạch La La một chút.
Mão Cửu bước vào phòng, không dám nói chuyện, chỉ lẳng lặng quỳ xuống.
Bạch La La nhìn y, nói: "Đứng lên đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!