Mão Cửu vừa khóc vừa làm Bạch La La nói không nên lời.
Nếu như không nhìn vẻ mặt, sợ rằng ai cũng cho rằng Mão Cửu mới là người bị bắt nạt thê thảm đó.
Bạch La La nằm trên giường thoi thóp, chỉ cảm thấy trước mắt tất cả đều là ánh sáng trắng, trên người cậu đã không còn chút sức lực nào, nhưng mà hết lần này tới lần khác Mão Cửu không chịu buông tha cho cậu, sức lực kia cứ như có thể đánh bay linh hồn cậu ra khỏi thân thể vậy.
Bạch La La ngất đi xong lại tỉnh, ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không nói nổi nữa, cuối cùng Mão Cửu mới chịu kết thúc tất cả những thứ này.
Làm xong, Mão Cửu ôm Bạch La La đang hôn mê từ trên giường vào trong gian tắm, tắm rửa sạch sẽ cẩn thận mới ôm cậu về lại một lần nữa.
Bạch La La mệt sắp hộc máu, một giấc ngủ không hề mộng mị, sau khi tỉnh lại mắt nhìn đăm đăm, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Hệ thống nói: "Anh bạn, cậu có khỏe không?"
Bạch La La ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng lại được là hệ thống đang nói chuyện với mình, cậu nói với giọng khàn khàn: "Tại sao tôi vẫn chưa chết?"
Hệ thống nói: "... Tôi cũng muốn hỏi vấn đề này."
Một người một hệ thống, hai bên đều im lặng, chỉ có nước mắt lăn dài.
Bạch La La nằm trên giường, cảm thấy mình đã là một người tàn phế, từ eo của cậu trở xuống hoàn toàn không có cảm giác, ngay cả cử động một cái thôi cũng khó khăn.
Hai mắt Bạch La La vô hồn, ánh mắt cứ như đã xuyên thấu qua nóc nhà, nhìn thấy được cả vũ trụ hồng hoang...
Lúc Mão Cửu từ bên ngoài phòng tiến vào thì thấy ánh mắt lơ lửng của Bạch La La, một dáng vẻ nhìn thấu được bộ mặt của nhân thế, một giây sau sẽ lập tức tọa hóa thành Phật. Trong lòng y căng thẳng, bước mấy bước đi đến mép giường, gọi: "Chủ tử."
Bạch La La sâu xa nói: "Đừng gọi ta là chủ tử, ta không làm nổi chủ tử của ngươi."
Mão Cửu nói: "Chủ tử... ngươi đừng tức giận với Mão Cửu mà. Ngươi có biết Tín vương kia tìm ngài qua đó là muốn khoét tim người ra không?"
Bạch La La nói: "Ta biết."
Hơi thở của Mão Cửu cứng lại, bàn tay buông bên cạnh nắm lại thật chặt, hiển nhiên là đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Bạch La La không chú ý tới sự khác thường của Mão Cửu, cậu nhàn nhạt nói: "Ta biết mình đang làm gì. Mão Cửu, ngươi tỉnh táo chút đi."
Mão Cửu nói: "Cho dù có không giữ được tính mạng, chủ tử cũng vẫn muốn cứu tiên hoàng?"
Mặc dù đầu óc Bạch La La là gỗ, nhưng cũng hiểu kha khá mấu chốt, cậu nói: "Ngươi đã biết từ lâu rồi phải không?"
Mão Cửu không nói.
Bạch La La nói: "Nói cái gì mà ngươi không tìm được thần y, thật ra thì ngươi chỉ là không muốn chữa khỏi bệnh tim của hoàng huynh ta, nói cái gì mà chờ tóc ta mọc ra..."
Bạch La La vừa nói vừa sờ tóc mình, sau đó ngu luôn. Cảm giác đầu cậu từ quả kiwi biến thành trứng gà luộc, nhẵn bóng.
Bạch La La gào lên một tiếng, lập tức bùng nổ, nói: "Tóc của ta đâu?!"
Vẻ mặt Mão Cửu vô tội, y nói: "Chủ tử, không phải ta làm. Khi ta chạy tới chỗ của ngươi, thần y đã cạo sạch tóc của ngươi rồi."
Bạch La La: "..." Ngươi định lừa kẻ ít đọc sách như ta sao, đây là lần đầu tiên nghe nói phẫu thuật tim mà cần cạo đầu đấy.
Mão Cửu nói: "Ta thật sự không lừa chủ tử, không tin thì để ta gọi thần y kia vào để cho chủ tử tự mình hỏi nhé?"
Mặt Bạch La La vẫn đầy nghi ngờ. Mão Cửu thấy thế trực tiếp vỗ tay một cái – hiển nhiên là y đã nghĩ đến chuyện này từ lâu.
Thần y mà Bạch La La đã gặp trước đó nghe tiếng đi vào phòng từ bên ngoài, vẻ mặt lão không được coi là quá tốt, nhưng hẳn là Mão Cửu cũng không động đến lão.
Mão Cửu nhìn lão, trong miệng lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Giải thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!