Chương 17: (Vô Đề)

Tín Vương cũng đã nói đến nước này rồi nếu như Bạch La La còn chưa đoán ra gã muốn làm gì vậy thì cậu thật sự rất ngu xuẩn.

Bạch La La nói: "Ngươi muốn ta làm gì?"

Tô Văn Hàng liếc nhìn Bạch La La, cũng không trả lời mà lấy cái chìa khóa từ trong ngực ra. Bạch La La rất quen thuộc với hình dáng của chiếc chìa khóa này, lần trước cậu và Mão Cửu tới đây đã từng nhìn thấy nó ở trong tay Mão Cửu.

Tín Vương dùng tay v**t v* chiếc chìa khóa, nhàn nhạt nói một câu: "Ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng đến chiếc chìa khóa này." Gã nói rồi lập tức nhẹ nhàng cắm chìa khóa vào ổ khóa ở lối vào sau đó chuyển động cổ tay, mở cửa đường hầm ra.

Một đường hầm đen thui xuất hiện trước mặt hai người, Tín Vương nói: "Ban đầu đường hầm này chính là do ta tự tay xây nên."

Bạch La La thoáng sửng sốt.

Tín Vương nói: "Chỉ là không ngờ rằng sau này cuối cùng lại được dùng như vậy, mời, Túc Vương điện hạ."

Bạch La La nhìn Tín Vương, sau khi do dự một hồi thì vẫn đi vào đường hầm.

Tín Vương cũng đi vào, tiện tay đóng đường hầm lại. Dưới ánh đèn dầu mờ tối, sắc mặt gã cực kì kém, chỉ là trong con ngươi vẫn lóe lên ánh sáng gì đó mà Bạch La La không hiểu, cứ như đang mong đợi điều gì, cũng lại như đang sợ hãi điều gì.

Đường hầm rất dài, Tín Vương lại bị thương cho nên tốc độ không hề tính là nhanh.

Khi đi được một nửa, Tín Vương đột nhiên hỏi Bạch La La một câu: "Ngươi không sợ chết sao?"

Bạch La La nhàn nhạt nói: "Chết vì tín ngưỡng của mình không phải một chuyện đáng sợ."

Tín Vương nói: "Ồ? Vậy tín ngưỡng của ngươi là cái gì thế?"

Bạch La La không lên tiếng.

Tín Vương thấy cậu không đáp, cũng không truy hỏi nữa, ý cười trên mặt đã phai nhạt đi rất nhiều.

Hai người cũng không trò chuyện gì nữa, cho đến khi đi tới trước quan tài băng. Lần này không có Mão Cửu nắm tay Bạch La La, cả người Bạch La La đều là hơi lạnh. Bây giờ đang là mùa hè nóng bức, đặt vào chỗ quan tài băng cũng rét lạnh đến thế, xem ra quan tài băng này đúng là rất phi phàm.

Đứng ở chỗ quan tài băng là một người trung niên với diện mạo bình thường, bên chân người trung niên này đang đặt một hòm thuốc, có lẽ chính là thần y trong miệng Tín Vương.

"Tới rồi." Tín Vương nói: "Bắt đầu đi."

Thần y kia nhìn Vương Lão Lục một cái, vuốt râu, mở miệng nói: "Ngươi tự nguyện à?"

Bạch La La hỏi: "Gì cơ?"

Tín Vương lạnh lùng nói: "Hắn hỏi có phải ngươi tự nguyện cứu đại ca của ngươi hay không."

Bạch La La nói: "Đương nhiên là tự nguyện."

Thần y kia nói: "Vậy ngươi có biết ngươi phải một cái giá rất đắt hay không?"

Bạch La La lắc đầu một cái.

Thần y liếc nhìn Tín Vương, trong ánh mắt có chút bất mãn, lão nói: "Ngươi không nói cho hắn biết?"

Tín Vương nói: "Ngươi nói cho hắn không phải cũng vậy sao?"

Thần y không biết phải làm sao, chỉ có thể nói với Bạch La La: "Hoàng huynh của ngươi bị mắc bệnh ở tim, muốn trị tận gốc bệnh này thì chỉ có một phương pháp."

Bạch La La đã sớm đoán được hơn nửa, lời này của thần y chẳng qua chỉ là xác nhận phỏng đoán của cậu. Cậu nói: "Đổi tim?"

Thần y gật đầu: "Đổi tim."

Bạch La La thầm nghĩ tài nghệ chữa bệnh của cổ đại cao thật đấy. Đặt ở hiện tại, phẫu thuật thay tim cũng được xem là một cuộc phẫu thuật lớn, lại không nói đến quá trình thay tim, chỉ quan sát biến chứng sau khi thay cũng đã là cả một vấn đề nan giải đối với y học. Căn cứ vào tuyến phát triển ban đầu của thế giới gốc, chỉ sợ rằng ở tuyến Hoàng Đế của thế giới gốc thật sự đã đổi qua một lần, còn về nguồn tim...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!