Chương 16: (Vô Đề)

Bạch La La là một chàng trai xuyên đến thế giới này, là cái loại không cay không vui đó. Bị giam trong chùa, suốt một năm hết Tết đến cũng không thể ăn cay, chuyện này đối với cậu mà nói chắc chắn chính một loại cực hình to lớn.

Mà sau khi được Mão Cửu cứu ra vẫn không được ăn cay càng khiến Bạch La La không thể chịu nổi.

Nhưng mà không chịu nổi chỉ là không chịu nổi, mặc dù bình thường Mão Cửu đều mang thái độ chủ tử ngươi nói gì ta đều nghe hết, ngươi muốn bầu trời hay trăng sáng ta cũng hái cho ngươi, nhưng mà khi đối mặt với vấn đề có liên quan đến thân thể của Bạch La La, cho tới bây giờ y chưa từng thỏa hiệp bất cứ điều gì.

Vì thế, Bạch La La chỉ có thể nhịn mười mấy ngày, cuối cùng cũng được ăn cay.

Sau khi trở về, Bạch La La đã từng nhìn trộm dáng vẻ khi Mão Cửu vào triều.

Lần đó đúng lúc gặp phải một đám đại thần đang cãi nhau về mùa mưa lũ lụt, Mão Cửu vẻ mặt thản nhiên nói một câu: "Được rồi."

Lập tức khiến chúng thần im lặng.

"Về chuyện này, trẫm đã quyết định rồi." Mão Cửu nói: "Nếu người nào không hài lòng thì hãy đưa ra biện pháp khác tốt hơn đi."

Những vị đại thần khác nghe vậy đều câm như hến. Tính tình vị hoàng đế này không giống như vị hoàng đế trước, từ lúc lên ngôi đã để lại cho chúng thần một ấn tượng sâu sắc.

Sau khi bãi triều, ở trước mặt Bạch La La dường như Mão Cửu lại khôi phục dáng vẻ vô hại như ảnh vệ bên cạnh cậu khi xưa, gọi cậu là chủ tử, tất cả những chuyện y làm đều là vì muốn tốt cho Bạch La La. Nhưng mà không hiểu tại sao trong lòng Bạch La La cảm thấy hơi bất an.

Ngày hôm đó, Bạch La La vốn muốn ra cửa tìm Mão Cữu thì lại bị người hầu ở cửa cản lại.

"Những người khác đâu?" Bạch La La hỏi.

Hai cung nhân chỉ lắc đầu không nói.

Bạch La La liếc mắt, nói: "Các ngươi không biết nói chuyện à?"

Cung nhân cúi đầu, tiếp tục lắc đầu chậm rãi.

Bạch La La thấy ngay cả nói bọn họ cũng không tình nguyện nói với mình, có hơi tức giận nói: "Các ngươi là người câm à? Chỉ biết lắc đầu?"

Lời nói của cậu vừa thốt ra, lập tức thấy một cung nhân trong đó khiếp sợ ngẩng đầu, hơi hơi hé miệng ra nhìn Bạch La La.

Từ trong miệng nàng, Bạch La La nhìn thấy một cái lưỡi không còn lành lặn. Thấy thế, Bạch La La vội vàng xin lỗi, nói: "Xin lỗi, ta không biết..."

Một cung nhân khác lớn tuổi hơn lại làm một tư thế mời với Bạch La La, tỏ ý Bạch La La hãy trở lại trong phòng.

Bạch La La cũng không muốn làm khó bọn họ, sau khi thở dài một tiếng thì vẫn xoay người trở về phòng.

Hoàn cảnh của căn phòng nhốt cậu trái lại không tệ, muốn cái gì có cái đó, phía sau còn có một viện tử có khe suối nước chảy róc rách, vào mùa hè nóng bức thế này Mão Cửu sợ Bạch La La nóng, khối băng trong phòng chưa bao giờ tan hết, luôn được thay mới liên tục. Nhưng dù vậy thì Bạch La La vẫn cảm thấy trong lòng hơi hoảng sợ.

Mão Cửu trở lại phòng, nhìn thấy Bạch La La đang đứng ngồi không yên, y cũng không mở miệng an ủi, mà chỉ gọi người bưng đồ lạnh mới làm xong tới.

Đồ lạnh giải nhiệt ở thế giới này thật sự rất đa dạng phong phú, hình dạng và mùi vị chiếc bánh nếp ngọt đặt trước mặt Bạch La La đều rất ngon.

Mão Cửu nói: "Chủ tử, nếm thử một chút đi, đây là món ngọt mà ngự trù mới nghĩ ra. Không phải trước kia ngươi thích ăn ngọt nhất hay sao?"

Bạch La La buồn buồn nói: "Ngươi còn muốn nhốt ta bao lâu nữa?"

Mão Cửu nói: "Tất nhiên là phải chờ tóc của chủ tử dài ra rồi..."

Bạch La La vươn tay sờ lên đầu mình một chút, phát hiện sau gáy vẫn trơn nhẵn, cậu nói: "Vị thần y đã chữa bệnh cho hoàng huynh của ta đâu? Lúc nào mới có thể tìm được?"

Mão Cửu ngồi vào chỗ của mình ở đối diện Bạch La La, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Ta đã có manh mối, qua ít ngày nữa hẳn là có thể tìm được hắn."

Bạch La La ăn một miếng bánh ngọt, lo lắng trong lòng lắng xuống một chút. Vốn cậu còn muốn lầm bầm đôi câu, nhưng khi thấy vẻ mặt dịu dàng kia của Mão Cửu, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Chẳng hiểu tại sao khi bị Mão Cửu nhìn như thế, cậu luôn có cảm giác mình giống như một đứa trẻ con tranh cãi vô lý vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!