Chương 130: Một ngày trong thế giới thực

Bạch La La từ chức ở Cục An Toàn Xã Hội, lần này Tần Bách Xuyên tự nhiên sẽ không ngăn cản cậu.

Công việc bàn giao trong Cục cũng rất đơn giản, sau khi viết xong đơn xin từ chức, cùng ngày đã có thể rời đi.

Đồng nghiệp Lý Thiển hiển nhiên không biết tại sao Bạch La La lại từ chức. Đúng là đối với một người ngoài cái gì cũng không biết mà nói, công việc này lương cao phúc lợi lại tốt, một năm từ đầu đến cuối gần như đều nghỉ phép, ngoại trừ phải gánh vác một ít rủi ro không phân rõ giữa thế giới nhiệm vụ và thế giới thật ra thì hết thảy đều hoàn mỹ —— dẫu sao bọn họ cũng không biết nội dung cụ thể của nhiệm vụ.

Bạch La La không giải thích mà chỉ nói đơn giản rằng mình đã kiếm đủ tiền rồi, muốn đi thực hiện những ước mơ lớn hơn.

Lý Thiển ngơ ngác hỏi: "Ước mơ lớn hơn của cậu là gì?"

Bạch La La suy nghĩ một chút, cười nói: "Bán lẩu cay?"

Lý Thiển: "... Cậu có nghiêm túc không đó?"

Bạch La La nháy mắt nói: "Có mà."

Lý Thiển rõ ràng là rất sốc khi nghe vậy, nhưng vẫn chúc phúc con đường bán lẩu cay của Bạch La La có thể đi ngày càng xa, tốt nhất là mở thành một chuỗi chi nhánh trong nước.

Sau khi được làm đối tượng chữa trị một lần, Bạch La La mới nhận ra rằng người được điều trị không có ký ức trong thế giới nhiệm vụ. Chẳng những không có ký ức, mà còn bị bỏ lại thế giới đó để tiếp tục sống.

Bạch La La hỏi Tần Bách Xuyên, "Bị bỏ lại trong thế giới đó, anh không đau buồn sao?"

Lúc ấy Tần Bách Xuyên đang lái xe, nghe được vấn đề này cười một tiếng, anh nói: "Làm sao có thể không đau lòng, nhưng đau thương cũng là một phần của trị liệu."

Bạch La La nói, "Nhưng không phải vốn dĩ anh chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc tiêu cực thôi sao?"

Tần Bách Xuyên: "Nếu như ngay cả ấm áp mà em còn không cảm nhận được, thì làm sao biết mình đang ở trong giá lạnh..." Cảm xúc tiêu cực mà anh cảm nhận được vô cùng mỏng manh, giống như một người không thích một món ăn nào đó, không thích ăn, nhưng nếu ăn nó cũng chẳng có chuyện gì." . "

Bạch La La hiểu ra, cậu nói: "Vậy à." Đến bây giờ cậu vẫn có chút không rõ mấy ký ức liên quan đến những thế giới đã từng trải qua, nhưng cái này đã không còn quan trọng nữa.

Cậu có chút tò mò, hỏi: "Đánh giá cuối cùng của anh về thế giới là gì?"

Tần Bạch Xuyên liếc nhìn Bạch La La, cười nói: "Đoán xem?"

Bạch La La đoán: "B?"

Tần Bách Xuyên nói: "Thì ra anh không làm cho em hài lòng à..."

Bạch La La cười nói: "Ổn mà, bình thường thôi..."

"Là A." Tần Bách Xuyên ghé vào tai Bạch La La, dùng một giọng điệu đắc ý nho nhỏ, anh nói: "Là A tiêu chuẩn đó."

Bạch La La khóe mắt cong lên.

Tần Bách Xuyên và Bạch La La ở bên nhau, không chỉ xác nhận mối quan hệ yêu đương của họ, mà còn chuẩn bị kết hôn. Dĩ nhiên, tất cả mọi chuyện đều là Tần Bách Xuyên bận bịu, còn Bạch La La nhìn thật rảnh rỗi.

Khi mẹ của Bạch La La biết tin, bà bày tỏ vô cùng yên tâm vui vẻ, sau đó nói với Bạch La La nói: "Con trai, định lúc nào có cháu trai cho mẹ nha—— "

Bạch La La dở khóc dở cười, nói: "Mẹ, bọn con mới quyết định ở bên nhau thôi mà."

Nào biết Tần Bách Xuyên sẽ nói: "Kết hôn, càng sớm càng tốt."

Bạch La La : "..."

Mẹ Bạch vui mừng đến mức lập tức quyết định đích thân xuống bếp khao Bạch La La và vị con dâu Tần Bách Xuyên này. Bạch La La muốn vào phòng bếp đều bị mẹ cậu đuổi ra ngoài. Cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực cùng Tần Bách Xuyên xem tivi trong phòng khách.

Bạch La La nói: "Mẹ em thật là..." Cậu muốn nói mẹ thật là gấp.

Kết quả, Tần Bách Xuyên lại rất nghiêm túc cau mày nói: "Đúng vậy, rốt cuộc là nên sinh con trai hay con gái trước đây..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!