Vào ngày thứ hai sau khi Bạch Hồi rời khỏi môn phái, một màn tím phía chân trời kia biến thành màu đỏ tươi, đâm vào mắt khiến người ta đau rát.
Bạch La La đứng hồi lâu bên cửa sổ, sâu trong nội tâm sinh ra một nỗi bất an sâu sắc, loại cảm giác bất an này khiến cậu không cách nào ngủ yên, thậm chí ngay cả tiến độ tu luyện cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng Bạch La La vẫn vô cùng cố gắng như trước đây, cậu sợ khi tai họa thực sự ập đến, mình sẽ thêm phiền toái cho Bạch Hồi.
Mà từ bên trong tấm gương Bạch Hồi để lại cho Bạch La La, cậu đã chứng kiến cái chết của rất nhiều người.
Có yêu ma, có người Tu chân, máu tươi đổ ra, nhuộm từng tấc đất đen đặc dưới chân họ. Sau khi trận chiến kia kết thúc, bùn đất cuối cùng chuyển sang màu đỏ nhạt, có thể tưởng tượng được, tại nơi này có bao nhiêu sinh mạng đã ngã xuống.
Cả môn phái mất đi sự huyên náo trước đây, không khí trở nên trầm lặng, ngay cả người đi đường cũng mang thần sắc vội vã.
Bạch La La chỉ cần nghĩ đến Bạch Hồi, thì sẽ ngồi trước gương cắn hạt dưa, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy Bạch Hồi qua gương, cũng không biết người mình đang tâm niệm đang làm gì ở tiền tuyến.
Thời gian chờ đợi luôn rất dài, nhưng hy vọng trong lòng Bạch La La chưa bao giờ bị dập tắt.
Phòng tuyến của loài người trong thế tiến công kịch liệt của yêu ma càng ngày càng gây thất vọng. Chỉ cần loài người từ bỏ một thành trì, thì trong thành nhất định không còn một ai sống sót, cho dù chỉ là một đứa bé.
Bạch La La xem nhiều, trong lòng dần dần trở nên chết lặng đối với cái chết, cậu chỉ muốn biết tin tức của Bạch Hồi, không lâu sau, chưởng môn đã cho cậu tin tức cậu muốn biết.
Chưởng môn thỉnh thoảng sẽ đến gặp Bạch La La, lần này hắn mang đến Bạch La La tin tức về Bạch Hồi, hắn nói: "La La, y đã gi. ết chết một con đại yêu cấp cao."
Bạch La La nghe xong vội vàng hỏi: "Y bị thương sao?"
Chưởng môn gật đầu một cái.
Bạch La La: "Rất nghiêm trọng?"
Chưởng môn thấp giọng thở dài, nói: "Rất nghiêm trọng." Giữa vạn quân, làm sao có thể dễ dàng lấy thủ cấp của tướng địch, không ngoài suy đoán Bạch Hồi đã bị trọng thương, thậm chí cũng mất đi tin tức.
Bạch La La hỏi: "Y... Sẽ quay về chứ?" Cậu mong đợi hỏi một câu như vậy, nhưng chưởng môn cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn có thể lừa gạt Bạch La La, để cho cậu tạm thời an tâm, nhưng do dự một lúc, hắn cuối cùng cũng không thể nói ra lời trái lương tâm, hắn bảo: "La La, ta không biết."
Nghe được câu trả lời này, đáng lẽ Bạch La La phải khóc lên, nhưng cậu không hề như thế, chỉ là trừng đôi mắt xanh biếc kia ngơ ngác nhìn chằm chằm chưởng môn, hỏi lại: "Không biết?"
"Ta không biết, y đã mất tích." Chưởng môn giải thích, "Sau khi gi. ết chết đại yêu, y cũng đã bị trọng thương, mà lúc đó bên cạnh y không có một người Tu chân nào... Cho nên cũng không có ai rõ, không ai biết y đã đi đâu."
Bạch La La: "À."
Rốt cuộc chưởng môn có chút không đành lòng, nói: "La La, coi như Bạch Hồi... Nếu xảy ra chuyện gì bất ngờ, ngươi cũng phải sống thật tốt, đây là kỳ vọng của Bạch Hồi."
Bạch La La không lên tiếng, thất hồn lạc phách xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cậu, chưởng môn nặng nề thở dài. Trước mặt tai ương diệt tộc, làm sao có quả trứng nào toàn vẹn dưới tổ?
Bạch La La không tu luyện nữa, cậu bắt đầu chuỗi ngày ngồi thẫn thờ ở trước gương. Thật ra hình ảnh trong gương có thể dựa vào sự lựa chọn của người xem để chiếu ra cảnh tượng, nhưng vô luận là Bạch La La có niệm tên Bạch Hồi bao nhiêu lần trong đầu, thì trên tấm gương cũng chưa từng xuất hiện bóng hình mà cậu tâm niệm.
"Bạch Hồi..." Bạch La La thì thầm nói, "Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ trở về mà."
Thời gian tiếp tục trôi qua, thời điểm Bạch Hồi mất tích đã một tháng, đại quân của Yêu giới tràn xuống.
Vốn dĩ chỉ có yêu ma cấp thấp và một số ít yêu ma cấp cao, nhưng thông đạo càng lúc càng mở lớn hơn, nên rất nhiều yêu ma tràn vào Tu chân giới.
Phòng tuyến không mấy kiên cố của con người nhanh chóng sụp đổ, tiền tuyến không có cách nào ngăn cản sự tấn công của yêu ma, lãnh địa của người Tu chân không ngừng thu hẹp lại.
Cùng hỏng bét với Tu chân giới là Nhân giới, bởi vì tự thân cũng gặp nạn, căn bản cũng không có thời gian đi quản Nhân giới. Hai giới của loài người đang cận kề thảm họa diệt vong.
Bây giờ các môn phái đã bắt đầu thảo luận về việc sau khi vứt bỏ nơi này, loài người nên đi đến nơi nào mới có thể giữ được tinh hỏa cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!