Bạch La La vô cùng nghi ngờ, có phải trước đây con người đã làm chuyện gì đó quá đáng với hệ thống hay không mà hệ thống lại ác với cậu như vậy.
Nước mắt của Bạch La La rơi xuống vì đau khi bị cắn. Khó khăn lắm Bạch La La mới xác định được thân phận của người đang ôm mình ở phía sau.
"Là ngươi sao Mão Cửu ?" Khi nói câu này, giọng nói của Bạch La La có hơi run rẩy. Cậu cảm thấy nếu cậu lại đoán nhầm người thì miếng thịt trên ngực cậu kia cũng không thể giữ được.
Cũng may lần này Bạch La La đoán đúng rồi. Khăn che mặt màu đen trên mặt cậu bị người phía sau nhẹ nhàng kéo xuống, một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên: "Chủ nhân."
So với một năm trước thì bây giờ Mão Cửu đã trưởng thành rồi.
Y đã cao hơn Bạch La La rất nhiều, y ôm chặt cậu từ phía sau.
Lúc này Bạch La La mới thở phào nhẹ nhõm.
Mão Cửu vùi đầu vào cổ Bạch La La, nói với giọng ủy khuất cực kì: "Chủ nhân, ta đã tìm người cả năm trời, tìm rất lâu. Người có nhớ ta không?"
Nếu không phải chỗ y cắn cậu vẫn còn hơi đau đau thì có lẽ cậu đã thật sự đau lòng cho y vì cái giọng điệu đó của y rồi. Cậu nói với giọng khàn khàn lại có chút giả dối: "Đương nhiên là ta nhớ ngươi rồi."
"Vậy sao." Mão Cửu chuyển đề tài, giọng nói cũng lạnh đi, "Có phải chủ nhân cũng nhớ Bạch Phong Thanh Vân, Chúc Hoa và Thủy Kiều đúng không?"
Bạch La La: "…" Đại ca à, ta sai rồi.
Mão Cửu lại hôn lên cái đầu trọc lóc của Bạch La La, nói: "Ta thật sự rất nhớ chủ nhân."
Bạch La La nghĩ thầm, nếu không phải tay ta vẫn bị trói thì ta sẽ ôm ngươi một cái. Một năm nay, Mão Cửu đã thay đổi rất nhiều. Y đã không còn dáng vẻ thiếu niên ngây ngô nữa mà thay vào đó là dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành. Hơn nữa sự tối tăm khi làm ảnh vệ cũng không còn mà càng thêm cao quý, ngông cuồng.
Nếu lúc này để người khác phân biệt giữa Bạch La La và Mão Cửu ai mới là Vương gia thì có lẽ sẽ có rất nhiều người nhận sai.
Biết là Mão Cửu nên Bạch La La cảm thấy việc này dễ xử lý hơn nhiều, cậu nói: "Ngươi buông ta ra đi."
Mão Cửu nghe Bạch La La nói vậy thì không nhúc nhích mà chầm chậm hôn lên vành tai Bạch La La. Động tác của y đầy trìu mếnvà lưu luyến nhưng lại khiến Bạch La La lạnh cả sống lưng, cậu nuốt nước miếng nói: "Mão Cửu?"
"Chủ tử" Mão Cửu nói, "Mão Cửu không nhịn được."
Bạch La La: "Hả?"
Mão Cửu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bạch La La thì cúi đầu cười, nói: "Lúc trước chủ tử chọn Mão Cửu từ trong ảnh vệ ra, lẽ nào không phải là vì chuyện này sao?" Y nói xong lại khẽ v**t v* eo của Bạch La La.
Bạch La La: "…" Không! Ta chọn ngươi ra là để truyền cho ngươi ngọn lửa của chế độ xã hội chủ nghĩa.
Mão Cửu nói với thái độ vô cùng dịu dàng, tựa như có thể tan ra thành nước: "Chủ tử cứ nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện còn lại cứ giao cho Mão Cửu là được rồi."
Bạch La La nghĩ đến chuyện còn lại, chuyện gì còn lại? Nhưng mà cậu còn chưa nói ra thì cả người đã mềm nhũn, ngã vào lòng Mão Cửu.
Loại cảm giác này quá kỳ diệu, cả người cậu không thể cử động, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, có thể cảm nhận được rõ ràng Mão Cửu đang cẩn thận tắm giúp mình.
Nếu là tắm rửa bình thường thì không nói làm gì nhưng đằng này Mão Cửu lại đưa ngón tay vào chỗ đó của cậu, Bạch La La khiếp sợ nói: "Y muốn làm gì tôi vậy hả?"
Hệ thống nói: "Tôi không biết. Trước mắt tôi chỉ có một mảng bị làm mờ từ đầu đến cuối, không nhìn thấy được."
Bạch La La: "…"
Cậu còn muốn nói gì đó nhưng cái hệ thống gà công nghiệp này đã thở dài, sau đó nói: "Đừng nói nữa, dùng trái tim mà cảm nhận đi."
Bạch La La: "Tôi cảm nhận được cậu là nhị đại gia."
Bạch La La là một người đàn ông nam tính, nếu còn không biết Mão Cửu muốn làm gì thì đúng là con lợn ngu ngốc.
Trong lòng cậu im lặng ch** n**c mắt, thương tiếc vì mình bị mất đi bông cúc nhỏ. Cuối cùng, cậu cũng hiểu được vì sao hai hôm nay Mão Cửu chỉ cho cậu uống mà không cho cậu ăn. Tên nhóc khốn nạn này nhất định là đã chuẩn bị để làm như vậy từ lâu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!