"Ta yêu ngài." Thanh kiếm trong tay người đàn ông đẫm máu tươi.
Ánh mắt y si mê nhìn người đã chết trước mặt, rồi từ từ quỳ xuống, cúi đầu, hôn lên đôi môi đã nhiễm đầy máu tươi.
"Ta yêu ngài." Y quyến luyến mà nỉ non, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy ấm áp, y nở một nụ cười quái dị, thỏa mãn nói: "Chủ nhân, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau mãi mãi."
Bạch La La nhìn gương mặt của mình trong gương.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, giữa chân mày có rãnh sâu, càng làm nổi bật khí khái hào hùng bất phàm.
Bất kỳ một người đàn ông nào khi biết mình lớn lên sẽ có dáng vẻ này, e rằng cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, chỉ tiếc là bây giờ Bạch La La cười không nổi.
Cậu quay người ngồi lại trên ghế, gọi: "Mão Cửu."
Trong phòng vốn không có ai lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc hắc y, trên mặt đeo mặt nạ, y kia quỳ gối trước mặt Bạch La La, nhẹ nhàng đáp lời: "Chủ nhân."
Bạch La La quan sát y một lúc, mới chậm rãi nói: "Tháo mặt nạ xuống."
Mão Cửu nghe vậy thân thể chợt cứng ngắc, sau đó liền nghe lời mà gỡ mặt nạ đang đeo trên mặt xuống – Gương mặt hiện ra giống như đúc với gương mặt của Bạch La La hiện giờ.
Bạch La La: "Hệ thống, tôi có một câu ĐM, không biết có nên nói hay không."
Hệ thống: "…"
Bạch La La: "Cậu nói coi."
Hệ thống nói: "Cậu nói chuyện th* t*c là sẽ bị giật điện đó."
Bạch La La: "Giật điện chết vừa hay tôi có thể đổi việc."
Hệ thống: "…"
Trước kia cậu là một công chức viên nhà nước, hiện giờ cũng đang làm một công chức viên.
Trước kia cậu làm việc ở Cục Bảo Hiểm Xã Hội, nhiệm vụ chủ yếu chính là giải quyết các vấn đề bảo hiểm và cứu trợ xã hội, nên đa số thời điểm đều là tiếp xúc với các bà, các ông.
Tính cách của cậu khá chững chạc và rất cẩn thận, cho nên công việc này phải nói là cực kỳ phù hợp với cậu.
Thẳng đến một ngày nọ, cấp trên đến tìm cậu, câu nói đầu tiên khi mở miệng là: "Tiểu La, cậu làm việc ở đây đã ba năm, nói gì làm gì đều được tôi ghi nhận."
Bạch La La được cấp trên khen mà lo sợ trong lòng, nhanh chóng nói nào có, cấp trên quá khen rồi.
Sau đó, sắc mặt của cấp trên nghiêm lại, vỗ vai cậu nói: "Cậu làm việc ở nơi này, thật là uổng phí tài năng, tôi có một công việc tốt hơn muốn giới thiệu cho cậu."
Bạch La La nghe thấy lời này, mừng thầm trong lòng, nghĩ là bản thân chắc là sắp được thăng chức tăng lương, đi l*n đ*nh cao của đời người rồi.
Ai ngờ cấp trên lại nói: "Nơi ấy có tên là Cục Hài Hòa Xã Hội."
Bạch La La chưa từng nghe qua cái tên này, cậu còn tưởng rằng Cục Hài Hòa Xã Hội không khác gì với Cục Bảo Hiểm Xã Hội, đều là vì dân phục vụ, cho nên liền mơ mơ màng màng mà bước vào cái hố.
Cục Hài Hòa Xã Hội, có tên đầy đủ là Cục Đảm Bảo Hài Hòa Xã Hội, so với Cục Bảo Hiểm Xã Hội thì có cầm khẩu đại bác cũng bắn không tới.
Sau khi gia nhập, tiếp nhận nhiệm vụ thứ nhất, tam quan của cậu liền triệt để sụp đổ.
Mặc dù ở thế giới của cậu việc xuyên qua đã không tính là chuyện hiếm lạ gì, nhưng loại chuyện xuyên đến thời không có tam quan méo mó để uốn nắn lại giá trị quan, nhân sinh quan và xã hội quan của nhân vật, thì đây là lần đầu tiên cậu gặp được.
Bạch La La thê thê thảm thảm hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.
Lê lết cái thân thể đau đến không muốn sống nữa nghỉ ngơi, một tháng sau, bên trên lại hạ xuống nhiệm vụ thứ hai, cục trưởng của Cục Hài Hoà Xã Hội nghiêm túc nói: "Tiểu La, tôi thấy cậu là người có thiên phú thông minh, thế nào cũng làm được chuyện lớn thôi, làm cho tốt nhé, chàng trai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!