Chương 4: (Vô Đề)

Đi vào khu nhà chính, Chu Dao liếc thấy Lạc Dịch đabg bận rộn phía sau quầy bar liền gạ mọi người:"Đến khu sinh hoạt chung ngồi chút không?".

Lâm Cẩm Viêm từ chối:"Sau này còn nhiều thời gian mà. Bọn anh trở về kiểm tra máy móc thiết bị đã". Họ sống ở mặt bên kia của nhà chữ "khẩu", đi cầu thang phía sân bên đó sẽ gần hơn nên trở về theo lối cũ.

Bốn cô gái tìm một chiếc sô pha ngồi xuống, Chu Dao lật xem thực đơn đồ uống, hào phóng hỏi:"Uống gì nào? Mình mời".

Hạ Vận trả lời:"Mình không uống đâu, vừa nãy ăn no căng bụng rồi".

Tô Lâm Lâm và Đường Đoá chọn trà bưởi nóng. Chu Dao gọi phục vụ đến, ung dung chọn vài thứ cho mình.

Bàn gỗ bên cạnh có hai nhóm người đang tán gẫu, đa số kể về những điều họ từng trải qua trên đường đi du lịch, trò chuyện một hồi thì ghép bàn ngồi chung. Nam nữ bắt đầu gõ ly rượu ca hát, hát được một lát thấy mấy cô gái bên này nhìn ngó liền mời họ gia nhập.

Đường Đoá ngại ngùng, chỉ cười cười. Tô Lâm Lâm bị không khí vui vẻ hấp dẫn nên muốn tham gia. Cuối cùng, Hạ Vận đứng dậy trước tiên, ba người liền nhảy sang ghép nhóm.

Chu Dao nói:"Mấy cậu chơi đi, mình đi gửi bưu thiếp".

Cô đi tới ngồi lên chiếc ghế cao ở quầy bar, chào Lạc Dịch:"Hi!".

Lạc Dịch vẫn bận việc của mình, chỉ quay đầu liếc nhìn cô một cái

Chu Dao cười:" Cho tôi một ly sữa nóng, cảm ơn".

Lạc Dịch quay người lấy một hộp sữa bên cạnh tủ rượu, cắt miệng hộp, rót sữa vào chiếc nồi nhỏ rồi đặt nên bếp cồn đun nóng.

Không gian quầy bar chật hẹp, anh thong thả làm việc, phía trên là chiếc đèn treo màu trắng ngà như rọi ánh hào quang trên đỉnh đầu anh.

Chu Dao ngắm gò má điển trai của anh không chớp mắt, đến tận khi anh quay đầu lại, ánh mắt hai người mới thoáng giao nhau.

Chu Dao nhoẻn miệng cười:"Bao nhiêu tiền?".

"Mười lăm tệ." Anh vẫn lạnh nhạt.

Chu Dao lấy ví ra, chỉ lên hộp bưu thiếp trên quầy, như thể người mù không nhìn thấy bên trên có ghi"3 tệ/tấm, 5 tệ/tấm" mà vô tư hỏi:" Bao nhiêu tiền tấm này?".

"Ba tệ."

"Tem thì sao?"

"Một tệ."

"Cho tôi chín tấm bưu thiếp và tem." Chu Dao vừa nới vừa đưa tiền cho anh.

Nồi sữa mới gợn bọt, mùi sữa dần dần lan toả trong không gian. Anh rót sữa vào cốc thuỷ tinh, đặt lên quầy. Chu Dao chạm tay lên cốc, nhiệt độ vừa phải, không sợ bỏng. Cô uống một hớp lớn, cố ý để dính lại một chút sữa trên môi, sau đó bắt đầu chọn bưu thiếp.

Cô chậm chạp chọn xong tám tấm, tấm cuối cùng khó mà quyết định, thế là hai tấm lên hỏi Lạc Dịch:"Tấm nào đẹp?"

Lạc Dịch ngẩng đầu nhìn, chỉ bên phải:"Tấm này".

Chu Dao lật lại xem, cười nói:" Tôi cũng thích tấm này".

Nhưng anh không hề nhắc cô rằng môi cô dính sữa.

Chu Dao không nản lòng, hỏi:" Anh có bút không?".

Anh đưa một cây bút cho cô.

"Cảm ơn." Cô vui vẻ viết bưu thiếp. Viết chốc lát mới ngẩng đầu lên, trong quầy bar đã không còn ai cả, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Lạc Dịch đa

Trái lại, nhóm Tô Lâm Lâm trò chuyện rất hăng say với đám người kia, tiếng cười rộn ràng không ngớt. Cô nghe câu được câu chăng. Có người kể trên đường gặp nàng phượt thủ xin đi nhờ xe, lại muốn lấy thân báo đáp, nhưng anh ta tốt bụng không lợi dụng người ta. Có người kể năm ngoái, công ty anh ta mở lên sàn chứng khoán, kiếm được không ít tiền. Có người nói bản thân mình đã đi nhiều nơi ở nước ngoài...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!