Type: Mều
Lạc Dịch bế Chu Dao đă mềm oặt đi tắm rửa, rồi lại bế về giường, đắp cho cô chiếc chăn mỏng. Chu Dao lăn trên giường, ôm chặt chiếc gối, lim dim nhắm mắt ngủ. Cô quay người ôm lấy anh, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh.
Tay anh khoác trên eo cô, không tài nào ngủ được: "Chu Dao?".
"Hử?" Chu Dao nhắm mắt lại, lầm bầm khẽ đáp.
"Sao tự dưng em lại chạy đến Vân Nam? Bình thường, mẹ em sẽ không chủ động đưa em đi theo."
Cô mơ màng cau mày: "Lúc ăn cơm, trợ lý Nguyễn gọi điện thoại hỏi mẹ em, em tình cờ nghe thấy". Rồi cô gãi mắt, lơ mơ ngủ tiếp.
Lạc Dịch cau mày giây lát, hỏi tiếp: "Tối hôm qua, em ở phòng ngủ, nghe thấy tiếng người cãi nhau trên hành lang à?".
"Ừm."
"Cãi nhau về chuyện gì?"
"Thì là..." Chu Dao tỉnh táo đôi chút, mở mắt ra kể lại: "Một người đàn ông đánh vợ, ông ta chửi vợ đi chơi với trai".
Chu Dao sửng sốt, chầm chậm chớp mắt, ngước nhìn lạc Dịch. Anh cũng đang nhìn cô.
Chu Dao: "Câu nói của trợ lý Nguyễn có vẻ không đúng".
Chính là câu nói ở quán bún qua cầu.
Hạ tổng: "Khách sạn này làm ăn không chuyên nghiệp gì cả. Ban đêm có người đánh nhau ồn ào, quấy rầy giấc ngủ người khác".
Trợ lý Nguyễn tiếp lời: "Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy, hai người kia đúng là vô văn hóa".
Hai người kia... đúng là vô văn hóa? Người bình thường không ai nói đàn bà bị đánh là vô văn hóa cả. Vậy có phải trợ lý Nguyễn tưởng rằng hai người đàn ông đánh nhau không?
Chu Dao tỉnh ngủ hoàn toàn: "Đêm qua, chú ấy không ở khách sạn. Anh nghi ngờ chú ấy ư?".
Lạc Dịch: "Tối qua, anh đến nhà ông chủ Cao, ông ta cũng nói một câu rất kì quái: "Ồ, hóa ra anh là người giám định sai"
".
"Ông chủ Cao thừa nhận là ông ta làm mối giúp Âu Á thu mua Phật tháp thật. Nhưng ông ta lại nói anh là người giám định sai. Không phải mâu thuẫn lắm sao?"
Chu Dao suy nghĩ chốc lát, ngay tức khắc hiểu ra: "Ông chủ Cao nghĩ rằng lúc giao Phật tháp cho anh đã bị đổi thành đồ giả rồi, vì thế anh mới giám định sai. Nhưng ông ta không ngờ Phật tháp trong tay anh là hàng thật. Sau khi anh giám định đem trả mới bị đánh tráo thành hàng giả".
"Đúng vậy. Điều này chứng tỏ kế hoạch ban đầu của họ là để người trong nội bộ Âu Á đổi Phật tháp, lừa gạt hoặc mua chuộc người giám định Khương Hồng thuê. Nhưng Khương Hồng không tìm đến tổ giám định vẫn hay hợp tác mà mời anh đến giúp. Yến Lâm biết rõ không thể nào lừa gạt hay mua chuộc anh nên đẩy lùi thời điểm đổi Phật tháp. Nhưng ông chủ Cao không biết, tưởng Phật tháp đã bị người thuộc nội bộ Âu Á đánh tráo."
Chu Dao sửng sốt: "Anh cho rằng kẻ đó là trợ lý Nguyễn?".
"Trừ ông ta ra thì còn ai có khả năng làm vậy?" Lạc Dịch ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường.
Chu Dao: "Anh đi đâu thế?".
"Không phải trợ lý Nguyễn thích ra ngoài vào ban đêm sao? Cơ hội tốt thế này, không đi xem hơi phí."
Chu Dao lập tức bật dậy, hưng phấn nói: "Để em giúp anh!".
Chu Dao đi tới phòng trợ lý Nguyễn, gõ cửa đến ba lần mà bên trong không có một ai đáp lời. Chu Dao chuồn về phòng, giơ tay làm dấu ok với Lạc Dịch. Lạc Dịch tắt đèn, cầm chiếc đèn pin nhỏ để phòng trường hợp khẩn cấp đặt ở khách sạn, nhảy một bước nhẹ nhàng lên bệ cửa sổ. Chu Dao túm lấy cổ chân anh, nhỏ giọng gọi: "Ông chủ Lạc, cho em theo với".
Lạc Dịch ngồi xổm xuống, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô: "Một mình anh đi dễ hành động hơn".
Chu Dao dẩu miệng không chịu buông tay. Lạc Dịch bó tay, đành nhấc cô lên cửa sổ như xách một chú mèo nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!