Chương 35: (Vô Đề)

Type: Mều

Lạc Dịch từ từ nhả ra một làn khói, ánh mắt đăm đăm nhìn cô. Chu Dao cũng đứng im tại chỗ dõi theo anh.

Anh đứng thẳng người, dụi đầu lọc thuốc lá, bước về phía cửa. Ánh đèn ngoài cửa hiên sáng chói, Lạc Dịch cúi đầu ôm lấy gương mặt cô, ngón tay khẽ vuốt ve gò má cô. Chu Dao ngước mắt nhìn anh, trên mặt anh không hề mang bất cứ biểu cảm nào. Lúc sau, anh buông tay, bước ngang qua người cô đi vào phòng.

Bả vai Chu Dao nghiêng đi trước cái đụng của anh. Anh ngồi xuống ghế, cô rề rà quay lại nhìn anh, anh hất cằm về phía giường. Chu Dao bước đến, ngồi ngay ngắn ở mép giường. Hai người mặt đối mặt, căn phòng im ắng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Sau hai phút trọn vẹn, Lạc Dịch mới cất lời: "Chu Dao, những lời em vừa nói là nghiêm túc à?".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Dao vẫn đong đầy nước mắt, gật đầu. Anh bình tĩnh nhìn cô một giây, vừa lấy bật lửa châm thuốc vừa cau mày kìm nén cảm giác phiền não. Anh cầm điếu thuốc lá, vân vê đến gãy rồi ném vào thùng rác.

Lạc Dịch nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch: "Em không tin anh à?".

Chu Dao lúng túng đáp: "Tin mà".

Ánh mắt anh dán chặt trên người cô. Chu Dao giơ tay lau đôi mắt ướt nhòe: "Em không tin Yến Lâm, bởi vì em biết dáng điệu của cô ta trước mặt anh. Ông chủ Lạc, em nhìn thấy vẻ thèm muốn anh từ ánh mắt cùa cô ta. Cô ta rất giỏi mấy trò thủ đoạn. Em biết anh không muốn gặp cô ta, nhưng em đoán cô ta đang nắm thứ mà anh muốn, và dùng nó để dụ anh".

Lạc Dịch vẫn im lặng nhìn cô đăm đăm, nghe hết những lời cô nói.

"Ông chủ Lạc, chẳng lẽ anh không hiểu rõ hơn em sao? Cô ta đang dụ anh, đã có lần đầu tiên thì cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Cô ta thích chơi đùa với anh như vậy, cứ như đối thủ già ăn ý." Chu Dao lắc đầu, buồn bã bộc lộ. "Mà em không thích anh chơi đùa với cô ta, một lần, hai lần rồi ba lần. Cuối cùng, hai người kẻ tung người hứng, vậy em là cái gì đây?".

Lạc Dịch nhẫn nại giải thích cho cô hiểu: "Chu Dao, anh không có hứng thú đùa với cô ta".

"Em tin." Chu Dao gật đầu kiên định.

"Nếu em đã tin..." Lạc Dịch hỏi lại lần nữa. "Vậy thì những gì em nói vừa rồi không phải là nói đùa, mà là nghiêm túc phải không?"

Chu Dao: "Vâng".

Lạc Dịch mím chặt môi, lặng người giây lát rồi bình tĩnh hỏi lại: "Tại sao?".

Chu Dao bặm môi, có phần ấm ức: "Anh coi cô ta là phụ nữ nhưng lại coi em như đứa trẻ. Anh chưa bao giờ đối xử ngang hàng với em cả".

Lạc Dịch thoáng sửng sốt, câu trả lời của cô khiến anh bất ngờ.

Chu Dao khẽ hít vào một hơi thật sâu để lấy can đảm: "Lúc nào anh cũng dặn em ngoan ngoãn nghe lời nhưng anh có bao giờ nghe lời em đâu. Hoặc là chúng ta đều không nghe lời nhau, hoặc là anh cũng phải nghe theo em".

Cô đã nhịn lâu lắm rồi, đến hôm nay mới trút được toàn bộ nỗi uất ức trong lòng. "Ông chủ Lạc, em không phải món đồ thuộc quyền sở hữu của anh, cũng không phải là con anh. Em không thích giọng điệu phụ huynh của anh, lúc nào cũng ra lệnh cho em, dạy dỗ em hoặc cấm đoán em. Anh sắp giống mẹ em rồi đấy!".

Cô bướng bỉnh nhìn anh, cánh môi run run. Lạc Dịch im lặng hồi lâu, nghiêng người về phía trước, đầu gối hai người chạm vào nhau, hai tay anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt run rẩy của cô.

Đêm hè nóng bức nhưng bàn tay bé nhỏ của cô lại lạnh ngắt. Anh nắm tay cô chặt thêm, ngẩng đầu nhìn cô: "Còn gì nữa không?"

"Ông chủ Lạc, em rất thích anh, càng ngày càng thích anh hơn." Chu Dao hé miệng, đôi mắt dần dần phủ lớp sưong mờ. Cô lập tức ngửa đầu chớp chớp mắt để nó tan đi rồi mới bình tĩnh nói ra suy nghĩ sâu kín của mình. "Nhưng em không muốn càng ngày càng thụ động, càng ngày càng thấp cổ bé họng. Nếu như vậy, em thà rằng... đừng để bản thân đắm chìm quá sâu, đến lúc không tài nào dứt bỏ được".

Lạc Dịch khẽ nghiến răng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Câu cuối cùng của Chu Dao khiến anh ý thức được rằng chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh cúi đầu im lặng lúc lâu, ngón cái khe khẽ vuốt mu bàn tay cô, vẫn lặp lại câu vừa rồi: "Còn gì nữa không?".

Chu Dao đã trút hết nỗi lòng, yên lặng giây lát rồi cúi đầu đáp. "Hết rồi".

"Đã suy nghĩ những điều này bao lâu?"

"Cả đêm."

"Em ở trong phòng nghĩ về chuyện này suốt à?"

"Vâng." Cô rất ghét trạng thái lo lắng và thụ động suốt đêm của mình, chợt bật thốt: "Em vẫn thích bản thân của lúc bình thường hơn, không thích bản thân lúc ở bên anh đoán tới đoán lui".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!